Liên tiếp những tin dữ kéo đến khiến tâm trạng của Lăng Chính Bình như băng tuyết ngoài trời — lạnh buốt tận tim gan.
Ban đầu chỉ mới lần ra được manh mối đến Tống Thừa Phúc và Dung di nương của Lục gia, còn chưa có chứng cứ xác thực liên quan tới chuyện của Lăng gia. Ấy vậy mà giờ đây hai người kia đều chết cả, dù trước đó không có vấn đề gì thì giờ cũng thành có vấn đề. Nếu không, sao lại trùng hợp đến vậy?
Từ sau khi Cao Tài Lương điều tra đến đầu mối này, đã có ba người thiệt mạng — đều có liên quan đến chuyện Lăng gia — không cần nghĩ cũng biết sau lưng ắt có một bàn tay đen đang khuấy động phong vân. Mà Lục gia, e là cũng chẳng thể sạch sẽ được.
Lăng Chính Bình không hỏi Lăng Cửu Xuyên nên làm thế nào. Có lẽ trong thâm tâm ông vẫn nghĩ nàng chỉ là một tiểu cô nương thân thể yếu ớt, chẳng thể gánh vác chuyện lớn, cần gì để nàng dính vào mà làm mệt thêm cái thân xác “giòn như bánh tráng” ấy, liền để nàng về phòng nghỉ ngơi.
Lăng Cửu Xuyên lại ngược lại — nàng tìm Cao Bình xin tên họ, ngày sinh tháng đẻ của Tống Thừa Phúc và Dung di nương kia.
So với Lăng Chính Bình, khi nàng biết ngày Tống Thừa Phúc đến Thái Thanh Quán, trong lòng không khỏi dấy lên cảm giác kỳ lạ — ngày ấy, chính là ngày nguyên chủ mất mạng. Không rõ hai sự việc này có liên quan gì không, nhưng nếu có, thì… thật là thú vị.
Chẳng rõ là vì cái chết của nguyên thân khiến người phía sau quyết tâm nhổ cỏ tận gốc, hay là vì mối thù từ Lăng gia mà nguyên chủ mới vạ lây?
Dù là lý do nào, xem ra hiện tại nàng đều không thể rời khỏi Lăng gia được.
Lăng Cửu Xuyên cúi đầu nhìn mặt bàn, nơi vết nước đã khô đi trong gió, chính là những chữ nàng vô thức viết ra:
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT