Thôi thị không dễ dàng gì, Lăng Cửu Xuyên thấu hiểu điều ấy, thậm chí với thân phận người ngoài cuộc, nàng cũng thấy bà ta có phần truân chuyên, số phận lắm bấp bênh. Thế nhưng nàng lại chẳng thể vì sự đáng thương và khó nhọc ấy mà thay nguyên chủ tha thứ cho lỗi lầm của bà ta. Làm sai thì chính là làm sai, chẳng thể biện bạch.
Cổ ma ma từng hỏi nàng có phải đang oán hận phu nhân chăng, nhưng thực ra cũng chẳng tới mức thù sâu tựa biển, chỉ là không đồng tình với hành xử của bà ta, cũng chẳng thể gọi là cảm thông sâu sắc, bởi lẽ nàng rốt cuộc không phải nguyên chủ.
Người duy nhất có tư cách bàn đến chuyện thứ tha, chỉ có thể là nguyên chủ mà thôi.
Những gì nàng đang giữ gìn lúc này, chỉ là sợi dây ràng buộc giữa nguyên chủ và Lăng gia. Về tương lai sẽ ra sao, có lẽ đợi nàng thay nguyên chủ kết liễu nhân quả sinh tử, tự nhiên sẽ sáng tỏ.
Thứ duy nhất Lăng Cửu Xuyên thật sự để tâm, là khi lần đầu gặp Thôi thị, nàng rõ ràng cảm nhận được mối liên kết máu mủ.
Nàng vào Tê Trì Các, nhưng Thôi thị chẳng hề an dưỡng trong tẩm phòng, mà lại lui về Phật đường.
Mặc Lan đưa nàng rẽ sang tiểu Phật đường, khẽ bảo: “Cô nương cũng nên khuyên nhủ phu nhân đôi chút, thân thể vẫn là quan trọng nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT