A Phiêu mặt đen sì bước xuống lầu, vừa ra đến cửa đã thấy vị văn sĩ nho nhã, vốn nửa canh giờ trước còn phong thái đĩnh đạc, áo mũ chỉnh tề, dù tuổi cao vẫn giữ phong độ ngời ngời, lúc này như biến thành một người hoàn toàn khác.
Mái tóc vốn búi gọn bằng trâm ngọc dương chi tinh xảo, giờ đã rối bời, vài sợi xõa xuống trán, xen lẫn sợi bạc. Ồ, rõ ràng trước đó tóc hắn ta vẫn đen nhánh, sao mới chốc lát đã đầu bạc?
Áo quần hắn ta nhăn nhúm, còn bị kéo xước vài chỗ, một chiếc cúc áo chẳng biết bị ai giật mất, tay áo bên phải như bị lửa bén qua, cháy xém một mảng. Dưới ống tay ấy, cánh tay…
Ồ chao, tạm bợ quấn lấy bằng khăn tay, như cái bánh ú vụng về, máu đỏ thấm cả lụa trắng, đã vậy còn quấn xấu đến dọa người. Trong lòng A Phiêu không khỏi mỉa mai.
Nếu Thịnh Hoài An có thể đọc được suy nghĩ của hắn, chỉ sợ sẽ cảm thấy câu “sát nhân chém tim” cũng không bằng thế.
Nhưng hắn ta không biết được, chỉ trợn mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời trừng trừng nhìn A Phiêu, nào còn bóng dáng nho nhã ngày thường, chỉ còn lại một kẻ điên cuồng, mặt mũi hung ác như phường lưu manh.
A Phiêu nheo mắt — mất đi Linh Lung Tháp, khí chất hắn ta liền trở nên xấu xa đáng ghét đến vậy sao?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play