Âu Miểu Nam uất ức khóc òa, khiến Âu Lạc Trung và phu nhân hoảng hốt vội vàng lại gần, hỏi dồn nàng có chỗ nào không ổn, có cần mời đại phu hay không. Vừa hỏi vừa khóc, một nhà ba người chẳng mấy chốc đã khóc thành một đoàn vì sợ hãi và xúc động.
Lăng Cửu Xuyên chỉ ngồi bên bàn, lặng lẽ chờ.
Một lúc sau, tiếng khóc mới dần dần lắng xuống, mọi người quay lại nhìn nàng đang ngồi lặng lẽ, trong lòng không khỏi cảm thấy ngượng ngùng.
Âu Lạc Trung mắt đỏ hoe, chắp tay hướng về phía Lăng Cửu Xuyên: “Làm cô nương chê cười rồi.”
“Không sao cả.” Lăng Cửu Xuyên khẽ gật đầu, ánh mắt chuyển sang nhìn Âu Miểu Nam đang mở to mắt nhìn mình, cũng khẽ gật đầu một cái.
Âu Miểu Nam từ lời kể đầy nghẹn ngào của mẫu thân mới biết chính nàng đã cứu mình thoát hiểm. Nhớ lại những cảnh tượng mơ hồ kia, thân thể nàng lại khẽ run lên, đôi mắt đen láy trong phút chốc ngấn đầy nước mắt.
Lăng Cửu Xuyên bước đến, chăm chú đối diện với ánh mắt nàng. Đôi mắt ấy cũng là đôi phượng nhãn, đen thẳm sáng ngời, trong đó có thể thấy được bao nhiêu điều — nhân gian mỹ hảo và xấu xa, chính khí và tà ác, âm dương hai giới — song lại chẳng phải điều nàng có thể gánh nổi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play