"Thôi đi! Trưởng công tử đã không muốn thực hiện lời hứa giao Vị Thúy Lâu đó cho ta, ta có ở lại cũng vô ích, có chuyện gì thì cứ vào cung tìm Hoàng thượng để giải quyết cho xong!" Diệp Ngọc Châu đứng dậy phủi phủi ống tay áo. Cái gì cần thăm dò đã thăm dò xong, những thứ cần có nàng sẽ tranh giành cho bằng được.
"Khoan đã!" Vân Thần Hoàng ngẩng đầu nhìn Diệp Ngọc Châu đã bước được vài bước, khóe môi treo nụ cười khó hiểu, từ từ nói: "Mộc thiếu phu nhân vội vàng vào cung kiện cáo làm gì chứ? Ta có nói chuyện này là không thể đâu!"
"Vậy là ngươi thừa nhận đã sai người giết ta rồi?" Diệp Ngọc Châu quay người, cười lạnh.
Vân Thần Hoàng không ngờ người phụ nữ này cái gì cũng bắt bẻ được, trong lòng tuy bực bội nhưng vì ngọc quyết kia vẫn nhịn xuống, nói: "Ta không biết Mộc thiếu phu nhân đang nói gì, nhưng ta lại biết Mộc thiếu phu nhân vừa thừa kế một khoản của hồi môn phong phú, chắc hẳn muốn tạo dựng sự nghiệp ở kinh thành. Nhưng nơi kinh thành này ngươi cũng biết, tấc đất tấc vàng, giá trị của tòa Vị Thúy Lâu của ta là không thể đong đếm được."
Diệp Ngọc Châu thấy Vân Thần Hoàng đã xuống nước, thần sắc khẽ động, từ từ lùi lại ngồi xuống ghế khách, nói: "Trưởng công tử đã thấu tình đạt lý như vậy, ta cũng biết nỗi khó khăn của Trưởng công tử, nhưng Vân gia các ngươi chủ yếu vẫn nên kinh doanh tốt địa bàn ở Giang Nam đi, nơi kinh thành này ta nhắc nhở Trưởng công tử một câu, vẫn là của Mộc gia."
Ánh mắt Vân Thần Hoàng lóe lên, cười khẩy: "Mộc thiếu phu nhân đối với Mộc gia thực sự một lòng một dạ a!"
"Đó là lẽ đương nhiên! Ăn cơm nhà ai thì phải ca ngợi nhà nấy, điều này sai sao?" Câu nói này của Diệp Ngọc Châu là xuất phát từ tận đáy lòng, Diệp gia đã không còn gì đáng để nàng lưu luyến.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play