“Phu nhân, Tam gia, lão phu nhân bên kia nhận được tin tức từ Y Lan Viện, lệnh lão nô mời Đại thiếu phu nhân qua đó một chuyến”, một phụ nhân đoan trang mặc áo ngoài màu tím đen vội vã bước vào cửa, khẽ khom người hành lễ với Mộc phu nhân và Mộc Cảnh Dật. Tuy ăn mặc như hạ nhân, nhưng khí độ lại không hề thua kém nửa chủ tử.

Mộc Cảnh Dật lạnh lùng liếc nhìn Diệp Ngọc Châu, cuối cùng vẫn là từ bỏ, thối lui về sau Mộc phu nhân, cúi người nói: “Mẫu thân cứ tự quyết định!”

Mộc phu nhân dĩ nhiên hiểu rằng nếu tâm phúc thân cận của lão phu nhân là Trương ma ma đích thân đến Y Lan Viện để tìm hiểu ngọn ngành, bà ta cũng không thể xử trí Diệp Ngọc Châu được. Bất quá, Mộc gia hiện giờ đều do con trai bà làm chủ, còn rất nhiều cơ hội để xử lý một nữ nhi của Diệp gia nhỏ bé.

“Người đâu! Đưa Đại thiếu phu nhân đi Thanh Trúc Viên!”

“Cảm tạ mẫu thân!” Diệp Ngọc Châu nhẹ nhàng lau mồ hôi trong lòng bàn tay. Vừa rồi quả thực rất hiểm. Diệp Ngọc Châu trước kia là một người không có đầu óc, đã giúp Mộc Cảnh Dật làm biết bao chuyện bí mật không thể lộ ra ánh sáng, vậy mà lại không để lại chút nhược điểm nào trong tay. Cũng may nàng đã đánh cược thắng một ván, Mộc Cảnh Dật dường như thật sự kiêng kỵ cái điểm yếu nàng bịa ra mà căn bản không hề tồn tại.

Trương ma ma ngước mắt kinh ngạc liếc nhìn vị Đại thiếu phu nhân vừa mới minh hôn với Đại thiếu gia hôm qua, thần sắc phức tạp thêm vài phần. Cô nương này vào ngày đại hỉ lại uống rượu độc tuẫn tình, hôm nay lại bò ra từ trong quan tài, thật không biết đang diễn trò gì đây?

Diệp Ngọc Châu giờ đây chỉ có thể căng da đầu mà diễn vở kịch này, kỳ thực trong đầu nàng tràn ngập những vướng mắc với tên tra nam họ Mộc kia.

Chuyện Mộc Cảnh Dật vu khống nàng có tư tình với Đại thiếu gia Mộc gia, nàng ngay cả mặt người đó cũng chưa từng gặp mặt bao giờ. Còn Mộc lão phu nhân, bà vì cái chết của cháu đích tôn mà đổ bệnh nằm liệt giường không dậy nổi. Ngay cả hôm qua cử hành minh hôn, lão thái thái cũng không hề có mặt.

Diệp Ngọc Châu nàng trong mắt già trẻ trên dưới Mộc gia sớm đã là người chết rồi, nay việc nàng chết đi sống lại thành ra làm xáo trộn cuộc sống của những người này.

Từ Y Lan Viện đến Thanh Trúc Viên đường cũng không xa, không bao lâu đã đến cửa Thanh Trúc Viên.
Diệp Ngọc Châu ngước mắt nhìn lại, ba gian sân trong ngoài được trồng đầy trúc xanh, thoạt nhìn tao nhã, thanh tịnh, rất thích hợp cho người già tĩnh dưỡng.

Các nha hoàn đang chờ ở nhị môn vội vàng vén rèm, nghênh đón Mộc phu nhân, Mộc Cảnh Dật cùng Diệp Ngọc Châu vào.

Diệp Ngọc Châu cúi đầu cẩn thận bước qua ngưỡng cửa chạm vàng tinh xảo, chầm chậm đi vào noãn các. Trong noãn các bày biện các loại kệ đa bảo, trên đó từng món trân bảo đều là tuyệt phẩm. Nàng thầm nghĩ Mộc gia không hổ là Hoàng thương đệ nhất Đại Tấn, quả thực rất giàu có.

“Người đâu? Đem nàng lại đây!” Từ phía sau bình phong gỗ tử đàn truyền đến một giọng nói uy nghiêm nhưng lại có phần ốm yếu. Bất quá, Diệp Ngọc Châu cũng cảm nhận được rằng người Mộc gia thực sự đều mang vài phần khinh miệt đối với Đại thiếu phu nhân này của nàng. Giữa lời nói đầy vẻ bề trên xa cách.

Diệp Ngọc Châu vội vòng qua bình phong, hướng về Mộc lão phu nhân đang nghiêng mình dựa vào gối, khom người hành lễ: “Ngọc Châu bái kiến tổ mẫu!”

Mộc lão phu nhân nằm trên giường bát bộ hiển nhiên không ngờ hành động cử chỉ của Diệp Ngọc Châu lại đoan trang, đường hoàng đến vậy. Khắp Thượng Kinh ai cũng chê cười đích trưởng nữ Diệp gia là một người xấu xí, lại còn là một kẻ ngốc chỉ biết ở trong nội trạch không dám ra khỏi cửa. Nếu không phải Diệp gia dùng thân phận đích nữ để gả nàng cho cháu đích tôn yêu quý của mình minh hôn, bà thật sự rất chướng mắt.

Thế nhưng, người phụ nữ trước mặt này tuy có vẻ ngoài hơi kỳ lạ, nhưng ngôn hành cử chỉ lại hàm chứa vài phần khí độ xuất sắc hơn người.

“Ngồi đi!” Mộc lão phu nhân chỉ vào chiếc ghế thêu bên cạnh.

Diệp Ngọc Châu chậm rãi ngồi xuống ghế thêu, lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Mộc lão phu nhân trên giường bát bộ.

Mộc lão phu nhân có khuôn mặt tròn trịa, đôi lông mày anh khí bức người. Trong đôi mắt già nua sâu thẳm, tuy vì bệnh tật mà không thể vực dậy tinh thần, nhưng sự khôn khéo thoáng qua tuyệt đối không cho phép người khác xem thường.

Đây tuyệt đối không phải một lão thái thái bình thường, Diệp Ngọc Châu đã có nhận định trong lòng. Nàng trước kia ở Hải Thành loại người nào cũng đã nhìn thấy, lão thái thái này e rằng không dễ đối phó.

“Nghe nói ngươi ở dưới kia thấy Thần Nhi?” Đôi mắt đục ngầu của Mộc lão phu nhân nhìn gần lại, vẻ sốt ruột không hề che giấu.

Trong mắt Mộc phu nhân xẹt qua một tia tàn khốc. Lão bất tử này trong lòng chỉ có một đứa cháu ruột là Mộc Thần Dật, hiển nhiên không hề để con trai bà vào mắt.

“Tổ mẫu!” Diệp Ngọc Châu đột nhiên quỳ xuống trước mặt Mộc lão phu nhân, bật khóc nức nở.

Biến cố này xảy ra đột ngột, ngay cả Mộc phu nhân vốn quen diễn kịch cũng không kịp chuẩn bị.

“Tổ mẫu, phu quân vì nhớ thương tổ mẫu, thật sự không đành lòng để Ngọc Châu cùng chàng ấy cùng nhau đầu thai, đã đau khổ cầu xin Diêm Vương địa phủ mới chấp thuận cho Ngọc Châu hoàn dương. Chàng ấy dặn dò Ngọc Châu nhất định phải thay chàng ấy chăm sóc tổ mẫu thật tốt”.

“A!” Mộc phu nhân lạnh lùng cười nói, “Nếu có thể hoàn dương thì sao không phải là Đại thiếu gia hoàn dương hà cớ lại là ngươi?”

“Mẫu thân trách mắng phải lắm. Phu quân là người ôn văn nhã nhặn, một năm trước quen biết Ngọc Châu ở Diệp phủ, đối đãi Ngọc Châu cực tốt, Ngọc Châu tự nhiên muốn phu quân hoàn dương. Chỉ là phu quân không phải mới qua đời, hoàn dương sẽ trái với luân thường đạo lý, sẽ bị trời phạt. Ngọc Châu đã nhận được ngàn vạn điều tốt đẹp từ phu quân trước đây, tự nhiên không nỡ để phu quân chịu phạt, cái thiên khiển ấy cứ để Ngọc Châu gánh chịu đi!”

Mộc phu nhân không ngờ nàng lại đầu óc thông minh đến vậy, lại biết cách chiều lòng lão phu nhân. Lão phu nhân cả đời trọng nhất là đứa cháu đích tôn Mộc Thần Dật, hiển nhiên những lời quỷ biện của Diệp Ngọc Châu lại rất hợp ý lão phu nhân.

Một bên, Mộc Cảnh Dật không khỏi khẽ nhướng mày. Một năm trước nàng quả thực đã gặp đại ca hắn một lần, nhưng việc nàng giả vờ tình cảm chân thành như vậy thực sự nằm ngoài dự liệu của hắn. Nữ nhân này hình như đã trở nên vô sỉ hơn nhiều.

“Thần nhi đáng thương của ta!” Mộc lão phu nhân bị chọc đúng nỗi đau trong lòng nên tự nhiên bi thương ập đến, lập tức hỏi Diệp Ngọc Châu về cuộc sống dưới địa phủ của tôn tử bảo bối của bà. Diệp Ngọc Châu tự nhiên là chọn những điều hay, cảm động để bịa ra, nói liên miên luyên thuyên đến tận lúc lên đèn.

Ngay lập tức, Mộc lão phu nhân liền sai người sắp xếp một sân khác cho Diệp Ngọc Châu ở, còn phái mấy nha hoàn, bà tử sang hầu hạ. Mộc phu nhân hận đến nghiến răng, Diệp Ngọc Châu chỉ với một màn vừa khóc vừa nói chuyện ma quỷ hết bài này đến bài khác vậy mà lại chứng thực được địa vị Đại thiếu phu nhân Mộc gia của nàng.

“Mẫu thân,” Mộc phu nhân vừa nghe lão phu nhân muốn phân cho Diệp Ngọc Châu chỗ Bắc Uyển vốn dĩ định dành cho Mộc Cảnh Dật, liền rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy nói: “Ngọc Châu hiện đang thủ tiết, nên chọn một nơi sân yên tĩnh để tĩnh dưỡng. Sân phía Bắc thật không thích hợp. Nơi đó gần cổng chính, ngày thường người ra vào nhiều, nữ nhân thủ tiết ở đó thực sự không tiện chút nào.”

Diệp Ngọc Châu thầm buồn cười. Đôi mẹ chồng nàng dâu này đâu phải suy nghĩ cho nàng, rõ ràng là đang đấu đá nhau. Lão phu nhân chẳng qua mượn danh nàng để chèn ép Mộc Cảnh Dật thôi. Bất quá, Bắc Uyển e rằng không phải nơi người bình thường có thể ở lại.

“Tổ mẫu, Bắc Uyển là nơi ở của Đại ca trước đây, hiện giờ trong phủ mới có tang nên không tiện động thổ dời đi. Đại tẩu đang thủ tiết cũng thật sự không thích hợp ở Bắc Uyển. Y Lan Viện bên kia dùng làm nơi phát tang, chi bằng mời Đại tẩu dời sang Trầm Hương Viện, nơi đó thanh tĩnh hơn.”

Trong lòng Diệp Ngọc Châu nhảy dựng lên. Nơi thanh tĩnh thì dễ giết người diệt khẩu đúng không? Dù sao nàng ở Mộc gia cũng là một sự xấu hổ, chiêu này của Mộc Cảnh Dật thật tàn nhẫn!

Mộc lão phu nhân gật gật đầu, đành lòng nhượng bộ. Bà muốn chính là thái độ này của Mộc Cảnh Dật. Trưởng tôn dù đã chết, đồ vật của nó cũng không phải ai muốn chiếm đoạt tùy tiện là được. Nếu Đại tẩu thủ tiết không thể ở, thì Mộc Cảnh Dật lại càng không thể ở.

Không lâu sau, Diệp Ngọc Châu được người đưa đến Trầm Hương Viện. Nàng nhìn xung quanh, cái tên nghe thì độc đáo thật, nhưng nhìn thế nào cũng là một sân hoang tàn, cỏ dại mọc tràn lan. Trông giống như nơi quay mấy bộ phim ma kiểu Kinh Thành 81 Hào, nơi này nói không chừng đã từng chết một tiểu thiếp nào đó.

“Đại tẩu cứ ở cho quen, chỉ là ban đêm cố gắng đừng ra khỏi cửa hiên các, viện này… không sạch sẽ,” giọng Mộc Cảnh Dật đột nhiên xuất hiện bên tai Diệp Ngọc Châu, mang theo vài phần âm u, lạnh lẽo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play