“Diệp thị! Ngươi tiện nhân này! Mới vào cửa Mộc phủ được mấy ngày mà đã học được cách hãm hại chưởng gia chủ mẫu rồi! Hôm nay ta nhất định không tha cho ngươi!”
Diệp Ngọc Châu hiểu rõ Ôn thị Đại phu nhân đã quen thói tác oai tác quái trong phủ, nên khi chịu ấm ức từ lão phu nhân, bà ta đương nhiên muốn trút giận lên nàng.
Nhưng Diệp Ngọc Châu không phải loại người đứng yên chịu đòn. Nàng nghiêng người tránh né, lạnh lùng nói: “Mẫu thân nói gì vậy? Ngọc Châu dù có không hiểu chuyện đến mấy cũng sẽ không làm cái chuyện thương thiên hại lý hãm hại chưởng gia chủ mẫu đâu!”
Hồng Tiêu đứng một bên khẽ nhếch môi. Đại tiểu thư nhà mình từ khi nào lại đáng yêu đến mức biết hãm hại người mà không đỏ mặt vậy chứ.
Diệp Ngọc Châu quay người hành lễ với Mộc lão phu nhân, nói: “Tổ mẫu, trời đất chứng giám! Ngọc Châu chưa bao giờ có ý định hãm hại ai cả! Chẳng phải sang xuân là ngày lành của Tam đệ và muội muội con, Diệp Ngọc Cầm rồi sao? Gọi là trưởng tẩu như mẫu, con làm tẩu tử sao có thể không lo liệu cho việc hôn sự của Tam đệ chứ. Khi phu quân còn sống, người rất quan tâm đến Tam đệ, con làm đại tẩu cũng phải lo liệu thật tốt.”
Khóe mắt Mộc lão phu nhân khẽ giật giật không để lộ dấu vết. Cái nha đầu này nói dối mà mặt không đỏ tai không nóng, tài năng thật cao siêu. Cái gì mà trưởng tẩu như mẫu? Thân mẫu người ta còn chưa chết đâu, đến lượt con nha đầu nhà ngươi lo lắng cho hôn sự của Mộc Cảnh Dật sao?
Hơn nữa, đích trưởng tôn Mộc Thần Dật mà bà yêu quý từ trước đến nay vẫn luôn coi thường Mộc Cảnh Dật – người đệ đệ này, nói hắn quá tham lam xảo quyệt. Sao đến miệng Diệp Ngọc Châu lại thành ra yêu quý tiểu thúc rồi?
Diệp Ngọc Châu liếc nhìn sắc mặt lão phu nhân, vội nói: “Hai tiệm vải vóc mà mẫu thân giao cho con từ trước đến nay đều là những tiệm lớn đứng đầu phố Sùng Minh, những món đồ thêu cũng rất sang trọng. Con khi còn ở Diệp gia có lưu giữ vài mẫu hoa văn mừng cưới, muốn đem đến tiệm vải để các thợ thêu dùng khi làm hỉ phục cho Tam đệ. Ai ngờ hai vị chưởng quầy kia có lẽ hiểu lầm, nói đây là tài sản của Đại phu nhân, một tiểu thiếu phu nhân thì có quyền gì mà đến tiệm kiểm tra sổ sách!”
“Hừ! Hiểu lầm gì? Cửa hàng này vốn dĩ đã được giao cho ngươi quản lý, kiểm tra sổ sách thì sao? Hai tên nô tài kia có quyền gì mà quản được chủ tử?” Mộc lão phu nhân vừa nghĩ đến những con số trong sổ sách không khỏi ầm thầm tức giận.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play