Mộc lão phu nhân vừa nghe Đại Trưởng công chúa lại tính toán đến việc kinh doanh châu báu của Mộc gia, bà liền nghĩ đến danh tiếng của vị công chúa này ở Thượng Kinh đã xấu đến cực điểm. Dù có giao toàn bộ sản nghiệp Mộc gia vào tay Mộc Cảnh Dật, e rằng cũng sẽ bị Đại Trưởng công chúa phá cho tan nát.
Bà nhắm mắt lại, chậm rãi nói: "Điện hạ có điều không biết, chuyện kinh doanh châu báu của Mộc gia xưa nay là do Châu nhi xử lý. Mẫu thân nàng trước kia là phú thương ở Lũng Tây, phụ thân lại là thương nhân châu báu nổi danh Thượng Kinh, Châu nhi quản lý việc buôn bán này là thích hợp nhất."
"Hừ!" Đại Trưởng công chúa cười nhạt: "Hợp lý sao? Một nữ tử ra mặt làm ăn, cũng chỉ làm mất mặt Mộc gia mà thôi."
Diệp Ngọc Châu không nhịn được bật cười. Một kẻ bại hoại không biết đã nuôi bao nhiêu nam sủng sau lưng, lại còn dám chê nàng làm hỏng gia phong Mộc gia?
Sắc mặt Mộc lão phu nhân quả nhiên sa sầm, chậm rãi nói: "Điện hạ nói quá lời rồi. Chúng ta là thương gia, những quy tắc đó không cần quá cứng nhắc."
Đại Trưởng công chúa rõ ràng không phải là người thích vòng vo. Lông mày khẽ nhíu lại, nàng lạnh lùng nói: "Hôm nay Bổn cung đã nói đến nước này rồi, thật sự không muốn lãng phí lời nói. Phò mã gia đã chấp chưởng Mộc gia nhiều năm như vậy, không có công lao thì cũng có khổ lao. Bây giờ Phò mã gia gặp chút rắc rối trong chuyện kinh doanh, việc buôn bán ở biên cương đã mất, thì ngành trang sức cũng nên ưu tiên cho Phò mã! Chẳng lẽ con cháu Mộc gia lại không bằng một nữ nhân?"
Lời này của Đại Trưởng công chúa vừa dứt, trừ Mộc Cảnh Dật và Đại phu nhân, gần như tất cả người trong Mộc gia đều kinh ngạc đến ngây người. Đây quả thực là cướp trắng trợn!
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT