Diệp Ngọc Châu một lần nữa tỉnh lại, đập vào mắt là tấm màn lụa màu xanh. Loại màn lụa này dùng vân yên sa màu xanh da trời, do Minh gia Giang Nam sản xuất. Vì chế tác cầu kỳ phức tạp, mỗi năm chỉ có vài tấm được đưa vào kinh thành làm cống phẩm. Ngay cả những thương gia giàu có bỏ ra nghìn vàng cũng không mua được.
Nhưng Tả Phi Trần lại xa xỉ dùng loại sa này làm màn trướng giường ngủ, quả thực là quá phung phí của cải. Nếu loại chất liệu này rơi vào tay Diệp Ngọc Châu, ít nhất nàng cũng phải chia thành nhiều phần, làm thành những chiếc khăn tay tinh xảo nhất, đạt được hiệu quả sử dụng tối đa của sa lụa mới phải.
Nàng nghĩ đến đây, muốn đưa tay vuốt ve màn sa nhưng lại đụng phải vết thương, không khỏi nhíu mày. Nàng nghe thấy bên ngoài bình phong phòng ngủ truyền đến tiếng nói chuyện.
"Vết thương của nàng ấy không sao chứ?"
"Đại ca, ban đầu thì chỉ là một vết trầy xước nhỏ xíu, nhưng nữ nhân này cũng biết cách ngã, chỉ làm trầy chút da. Có điều đại ca, không biết tên ngốc nào không biết cách đỡ, lại làm nàng ta trật khớp tay. Cộng thêm dư độc trên mặt Mộc thiếu phu nhân lần trước vẫn chưa được làm sạch, trùng hợp ngoại lực tác động mạnh như vậy, khí huyết dâng trào, e rằng còn có kinh nộ công tâm, độc khí dâng lên..."
"Khụ khụ khụ..." Giọng Tả Phi Trần rõ ràng có chút ngượng nghịu: "Những chuyện khác không cần nói nữa, chỉ cần nói nàng ấy thế nào rồi? Có sao không?"
"Đại ca, những thứ khác tiểu đệ không dám khoe khoang, nhưng nối xương chữa thương, loại bỏ độc tố đó là sở trường của tiểu đệ. Chỉ cần theo phương thuốc đệ kê đơn mà uống, đảm bảo vài ngày nữa sẽ khỏi, tuyệt đối không thành vấn đề."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT