Một khúc kết thúc, Diệp Ngọc Châu nhặt chiếc áo khoác dưới đất lên mặc vào, đường hoàng bước đến trước mặt Tả Phi Trần, cúi đầu liếc qua bức họa trên bàn, bất giác khẽ sững người.
Thiếu nữ trong tranh chẳng có chút vẻ yêu mị nào, ngược lại, phong cách tranh rất thanh khiết và thoát tục, như một tiên nữ đang nhảy múa giữa mây trời trong đêm tối.
Diệp Ngọc Châu phải thừa nhận, tên Tả Phi Trần này tuy đáng ghét, nhưng tài vẽ tranh của hắn thực sự quá mức lợi hại. Nếu ở thế giới của nàng, hắn hẳn đã là bậc danh gia. Nàng thấy kỳ lạ, một thiếu niên mới ngoài hai mươi lại có tài hoa đến vậy, quả là hiếm có.
Ngay sau đó, nàng thầm tự vả mình một cái. Tên trước mặt này rõ ràng là con sói đội lốt người, nàng sao lại có thể nảy sinh chút tán thưởng đối với hắn được chứ. Trong thời đại này, ép một góa phụ nhảy múa thoát y, tên này đúng là súc sinh!
“Tướng gia, tiểu nữ có thể đi được chưa?” Diệp Ngọc Châu ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tả Phi Trần, bất giác lại sững người lần nữa. Tên này hình như đỏ mặt rồi? Lúc nãy đứng xa không nhìn rõ… Mắt nàng không bị mù đấy chứ?
Ánh mắt phượng của Tả Phi Trần thoáng lay động, nhanh chóng dời khỏi khuôn mặt ửng hồng vì múa của nàng, quay lại dáng vẻ cao ngạo, lạnh lùng thường ngày.
“Biểu hiện của ngươi khiến bản tướng rất hài lòng, có thể đi rồi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT