Chuyển ngữ bởi Bạch Liên Hoa.
Thấy Thẩm Chính Dục cầm trong tay một bức tranh thủy mặc, Chúc Thư An khựng lại.
Khi mọi người đã có mặt đông đủ, Thẩm Chính Dục đặt bức tranh lên bàn một cách tùy tiện, như thể đó là một món đồ chẳng có giá trị gì: “Đây là bức tranh thủy mặc còn lại mà mấy người muốn.”
Chúc Thư An bước tới, cẩn thận mở bức tranh ra. Khi nhìn thấy những vệt mực lấm tấm trên đó, cậu sững sờ: “Đây là bức tranh còn lại sao?”
Bức tranh này trông rất đỗi bình thường, hoàn toàn khác với bức mà cậu thấy ban đầu. Cậu không hề cảm nhận được một chút thân thuộc nào từ nó cả.
Thấy Chúc Thư An cứ ngây người nhìn chằm chằm vào bức tranh, Thẩm Chính Dục có vẻ muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng chỉ xoay người: “Tôi không lừa người đâu. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Nghe Thẩm Chính Dục một lần nói nhiều lời như vậy, Chúc Thư An quay đầu lại, nhưng còn chưa kịp nhìn rõ biểu cảm của anh ta thì người đã đi xa.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play