Một bữa cơm ăn mà máu văng năm bước, ăn tiếp nữa e rằng sẽ có án mạng.
Huynh đệ tương tàn không phải là chuyện hiếm nhưng thật mất mặt, cho nên Lão Vương gia rất tức giận, gọi riêng Lý Bá Trọng đến dạy dỗ. Đến khi hắn từ Đông phủ trở về thì trời đã nhá nhem tối, có thể thấy cuộc nói chuyện rất triệt để.
Hắn vừa bước vào cửa trước, Phượng Tuyên đã bưng bát cháo táo đỏ đến sau. Cả hai đều chưa ăn gì, vậy thì chia cháo thế nào?
Để cho hắn đi, hắn là đàn ông mà, cái gì chẳng phải bọn họ chiếm phần trước!
Phượng Tuyên là người của Lão Vương phi, đương nhiên là rất tinh mắt, thấy vậy vội quay người trở lại bếp.
Bạch Khanh lặng lẽ liếc nhìn cánh tay hắn, chỗ cổ tay áo vẫn còn vết máu, xem ra là chưa xử lý nhưng hắn không lên tiếng, nàng không tiện tự ý hành động. Tính khí người đàn ông này khác thường, chuyện tốt với hắn chưa chắc đã khiến hắn vui, có lẽ còn gây ra cơn giận dữ của hắn, vì vậy nàng không làm gì cả.
Vì không ai nói gì nên trong phòng rất yên tĩnh, ngọn nến cháy bập bùng, bóng người lay động hỗn loạn.
Buồn chán, nàng cầm lấy một lọn tóc dài rủ xuống quấn vào đốt ngón tay út.
Cảnh tượng im lặng như vậy rất thường thấy, bởi vì giữa họ chưa bao giờ có chuyện gì để nói. Thực sự mà nói, mở lời ra lại càng ngượng ngùng. Hắn rất ít khi tiếp lời nàng, hơn nữa hắn lại là người không thích bắt đầu câu chuyện, chứ đừng nói đến những lời hoa mỹ.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play