Vết thương của Lý Bá Trọng phục hồi rất tốt, đến mùng ba Tết đã có thể ngồi dậy được rồi. Bạch Khanh không hỏi hắn định giấu đến bao giờ, cứ mặc kệ nhìn những kẻ được gọi là quan viên kia ra vào tấp nập như ngựa xem hoa, mong ngóng trông chờ hắn tỉnh lại để giải quyết cơn khủng hoảng trước mắt nhưng hắn lại “nhất quyết không tỉnh”.
Đến tối mùng bốn, Lôi Thác đột nhiên đến hậu viện tìm nàng, nói Vương gia muốn ra ngoài bảo nàng đi theo chăm sóc…
Chiếc xe ngựa của họ đậu trong con hẻm nhỏ phía cửa sau. Khi Bạch Khanh lên xe, Lý Bá Trọng đã ngồi sẵn ở đó, nửa tựa vào gối bông, chân đắp tấm chăn dày cộm, đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tiếng Bạch Khanh lên xe, hắn chậm rãi mở mắt, “Sao không mặc thêm đồ một chút?” Ngoài trời lạnh cóng, vậy mà nàng chỉ khoác thêm mỗi tấm áo mỏng.
“Đi xa lắm sao?” Nàng nghiêng người ngồi sang một bên.
“Ra khỏi thành.”
“…” Bị thương đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn chạy lung tung được, thật không biết phải bị thương đến mức nào thì hắn mới chịu yên phận.
Trên xe chỉ có hai người họ, người đánh xe là Lôi Thác. Xe ngựa men theo con phố không rộng rãi lắm đi về phía cửa Đông. Có lẽ vì lo vết thương của hắn chưa lành, sợ xóc nảy, xe đi rất chậm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play