Tại sao Tống Hứa không đam mê nấu ăn? Bởi vì cô đã lớn ngần này rồi nhưng chưa một lần nghiêm túc nấu ăn, cho dù trong bếp có những dụng cụ nhanh gọn hay nguyên liệu nấu ăn phong phú cùng đủ các loại gia vị, cô vẫn khôn thích xuống bếp, huống chi bây giờ cần cái gì là không có cái đó.
Nếu cô vẫn là một người có khẩu vị bình thường, vì ham muốn của cái bụng mình, ít nhiều gì cô chịu khó sáng tạo cho cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng quan trọng là bây giờ cô là một thú nhân sóc, cô cảm thấy trái cây tươi, lá mới mọc và thân rễ ăn ngon hơn thức ăn nấu chín, với cả rắn lớn sống chung cũng không yêu cầu gì về đồ ăn, nếu không thỉnh thoảng muốn nếm thử dư vị của cuộc sống văn mình thì cô cũng lười đốt lửa.
Làm nền thôi, ý là, phàm là đồ ăn không thể ăn, cũng chỉ là vì cô không có tay nghề, không có quan hệ gì với linh hồn, huyết mạch từ đất nước mỹ thực của cô à
“Huyết mạch của thần nấu ăn trong cơ thể, hiện ra sức mạnh thực sự của người trước mặt ta đi! Dân lấy miếng ăn làm trọng, ngọt bùi cay đắng mặn! Hãy cho ta tìm được gia vị phù hợp!” Đọc xong câu thần chú, Tống Hứa lên cây hái những trái đỏ to nhỏ như hạt gạo, bỏ vào miệng nếm thử mùi vị.
Rắn yêu ở trên cây gần đó, đề phòng một nhóm thú nguyên thuỷ nhỏ cách đó không xa, nghe Tống Hứa ở bên cạnh nói thầm, sau đó đột nhiên che miệng ho khan, sau đó nữa lại điên cuồng nhổ nước miếng, còn làm ra một loạt những động tác giơ chân đạp cây thật kỳ quái. Hắn giật mình rủ từ trên cây xuống, lưỡi rắn chạm vào vai Tống Hứa.
Hắn chỉ nghe Tống Hứa không ngừng hô hào một chữ: “Cay! Cay! Cay!”
Có lẽ là đồ ăn có mùi vị gì đó kích thích, dáng vẻ cô rõ ràng rất khó chịu, nhưng nhìn vào những trái cây nhỏ màu đỏ kia, mặt mày hớn hở, giống như tìm thấy một thứ gì đó quý báu, lưỡi đỏ lè nói: “Ta biết ta được thần may mắn độ mà, đã tìm thấy thứ này rồi đây!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT