Tống Hứa ngồi xổm đằng kia, hai tay lay bụi cỏ đã một hồi lâu. Cô đang quan sát rắn, không phải Ô Mộc, là một con rắn hoa hoang dã bình thường, đầu nhọn, màu đen trắng, dài chừng hai mét.
Đây không phải lần đầu Tống Hứa phát hiện có rắn ở gần chỗ mình ở.
Mỗi lần trông thấy cô đều sẽ đứng cách một khoảng rồi quan sát, đợi đến khi rắn bị kinh động chạy mất thì cô mới thỏa mãn phủi tay rời đi.
Làm một người yêu thích loài bò sát, đương nhiên Tống Hứa cảm thấy rắn đáng yêu, nhưng rắn độc hoang dã chưa thuần không thể so với rắn là thú cưng đã được dạy dỗ, không có độc hoặc độc ít được. Cũng không thể so với rắn bán thú nhân có lý trí, có thể giao tiếp. Một khi tới quá gần, bị nó tưởng là mối uy hiếp thì sẽ tấn công cô.
Vì đảm bảo sự an toàn của đôi bên, giữ vững khoảng cách rồi quan sát là tốt nhất cho cả hai. Ngắm rắn bên ngoài xong, Tống Hứa quyết định quay về vui vẻ với rắn yêu trong nhà.
Tuy có hơi tiếc là không thể động tới mấy bé đáng yêu bên ngoài, nhưng bé đáng yêu trong nhà thì có thể sờ. Rắn yêu trong nhà là chú rắn đầu tiên làm cho cô như bị quỷ ám, quên đi nguy hiểm mà trực tiếp sờ.
Mà lúc ấy cô dám sờ tới sờ lui chủ yếu là do cảm giác được hắn là thú nhân giống mình, không có tính công kích nên mới làm càn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT