Tống Hứa không phải là một giáo viên giỏi, nếu như cô làm giáo viên nhất định sẽ dạy hư học sinh. Cũng may bây giờ cô chỉ có một học sinh, cũng chỉ làm hại một đứa.
Lúc cô dạy Ô Mộc có kết hợp với ký ức của nguyên thân và trí nhớ của mình. Tổng hợp phong tục tập quán của hai thế giới, truyền đạt tất cả mọi thứ cho cậu học sinh duy nhất này.
“Chào hỏi với người ta, câu đầu tiên phải nói là: 'xin chào, bạn đã ăn cơm chưa?' hoặc 'thời tiết hôm nay khá được, bạn đi đâu không?'. Nào đọc lại theo ta một lần.”
Ô Mộc nhớ lại, dường như trước kia lúc sống trong bộ lạc không có thói quen hay cách nói chuyện như vậy. Tất cả mọi ngươi đều không chào hỏi gì hắn cả.
Hắn nghi ngờ nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Tống Hứa. Vì để có thể giống giáo viên hơn, cô thậm chí còn lấy một nhánh cây bị đốt thành than đen vẽ trên đất.
Tống Hứa: “Sao không đọc? Dài quá à. được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu từ câu ngắn nhất. Trước tiên nói: 'xin chào', từ sau phát âm cong lưỡi lên... A!”
Nói đến đây, Tống Hứa đột nhiên nhớ ra, lưỡi Ô Mộc là lưỡi rắn, dài, phần đầu còn chia nhánh. Cô như bừng tỉnh: “Ngươi thường xuyên không nói lời nào là vì cấu tạo đầu lưỡi khác biệt nên không tiện hả? Để ta xem nào!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT