Đồn cảnh sát gần trung tâm thương mại Cảnh Thịnh.

Đây đã là lần thứ năm nữ cảnh sát ôm cốc giữ nhiệt đi ngang qua cửa phòng tiếp khách, ánh mắt cô ấy lướt qua phòng tiếp khách rồi trở về chỗ làm, phấn khích buôn chuyện với đồng nghiệp đang vây quanh dò hỏi: "Hình như là người nổi tiếng trên mạng thật."

"Không ngờ người thật còn đẹp hơn video."

Nữ cảnh sát thực tập mới đến cảm thán: "Không ngờ trẻ vậy mà đã có con rồi, mấy cô em trên mạng mà biết thì không phải đau lòng lắm sao."

Nam cảnh sát đi ngang qua phân tích: "Cũng đâu phải do cậu ta tự sinh ra, đứa nhỏ trong đài phát thanh gọi cậu ta là ba dượng, nói không chừng là gả vào nhà giàu cho phú bà nào đó."

Nữ cảnh sát đảo mắt, nghĩ đến mấy bộ truyện đang hot trên mạng, cười khúc khích: "Cũng có thể là gả cho anh đại gia nào đó."

Cuộc thảo luận bên ngoài không hề lọt vào phòng tiếp khách đang im phăng phắc. Phó Sầm đến lúc này vẫn đang trong trạng thái hồn lìa khỏi xác, não bộ ngừng suy nghĩ vì không muốn đối mặt với hiện thực.

Việc đến đài phát thanh tìm người hoàn toàn là hành động bột phát của Thẩm Tư Cố khi quay lại không thấy ba dượng. Lúc này nhìn ba dượng như mất hồn, cậu bé có chút sợ hãi, ngoan ngoãn nép trong vòng tay ba dượng, không dám lên tiếng.

Đứa nhỏ chơi đùa cả ngày đã cạn kiệt năng lượng, khi đang mơ màng buồn ngủ thì nghe thấy ba dượng nhẹ giọng nói: "Có lẽ thư ký đã tan làm rồi, chúng ta tự về nhà thôi."

Thẩm Tư Cố mơ màng "ừm" một tiếng, bàn tay nhỏ siết chặt cổ Phó Sầm, gác đầu lên vai cậu, hơi thở mang theo mùi sữa phả ra, là tư thế ỷ lại của một đứa trẻ.

Phó Sầm mất một lúc lâu mới miễn cưỡng chấp nhận sự thân mật vô thức của đứa nhỏ, cậu vụng về bế đứa nhỏ lên, cảm ơn nữ cảnh sát đã chăm sóc họ.

Thẩm Tư Cố cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, mềm mại non nớt nói lời tạm biệt với chú cảnh sát, cô cảnh sát đi ngang qua, suýt nữa lại trò chuyện với mọi người.

Người mắc chứng sợ xã hội lưng cứng đờ, bước chân dần nhanh hơn.

Bước ra khỏi đồn cảnh sát có điều hòa bật 25 độ, gió bấc lạnh buốt dưới 0 độ thổi thẳng vào mặt. Phó Sầm dùng chiếc áo sơ mi nhung dày màu trắng trên người quấn lấy đứa nhỏ. Bên trong chỉ mặc một chiếc áo giữ nhiệt cổ thấp, ôm đứa nhỏ cũng không lạnh, nhưng sợ lâu dài sẽ không chịu nổi.

Phó Sầm định ra lề đường bắt taxi đưa đứa nhỏ về, sau đó lấy hành lý giấu trong vườn hoa để tiếp tục kế hoạch chưa hoàn thành.

Ừm, rất hoàn hảo!

Chỉ là... nhìn số dư tài khoản, không biết còn bảy tệ năm hào có đủ để đi taxi không.

Câu trả lời là có, khi tài xế nghe báo giá của Phó Sầm, liền không chút do dự phóng đi. Mấy chiếc xe chạy qua đều như vậy, dù sao từ đây đến khu biệt thự ngoại ô, tính rẻ cũng phải ba mươi tệ.

Không ai muốn làm ăn thua lỗ.

Lúc này xe buýt cũng đã ngừng hoạt động, Phó Sầm thất vọng suy nghĩ còn cách nào khác để về thì lại có một chiếc xe khác chạy đến. Phó Sầm bị đèn xe chiếu vào chói mắt, tưởng là taxi nên vẫy tay, nào ngờ lại là một chiếc Bentley.

Và chiếc Bentley lấp lánh ánh kim này thực sự đã dừng lại trước mặt cậu.

Phó Sầm thắt chặt tim, ôm đứa nhỏ lẳng lặng lùi lại một bước.

Taxi còn không chịu chở cậu, chiếc xe đi nhờ đắt tiền thế này cậu chắc chắn không ngồi nổi.

Nhưng làm sao để từ chối người ta đây, rõ ràng là cậu đã vẫy tay trước.

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, trong lòng người mắc chứng sợ xã hội đã nảy ra hàng chục ý nghĩ. Đến khi cửa xe Bentley ở ghế lái mở ra, không khí bên phía người mắc chứng sợ xã hội căng thẳng đến tột độ, ngay cả Thẩm Tư Cố cũng bị lực ôm tăng lên làm tỉnh giấc.

Khi nhìn thấy người bước ra từ trong xe, Thẩm Tư Cố lại nằm sấp lên vai Phó Sầm.

Chú Thái đến chậm quá.

Thẩm Tư Cố hoàn toàn thả lỏng toàn thân, định đi vào giấc ngủ sâu hơn, thì nghe thấy thư ký Thái nói: "Phu nhân, mời lên xe đi ạ, Thẩm tổng cũng đang ở trong."

Đứa nhỏ lập tức cứng đờ người.

Phó Sầm mắt đầy mơ hồ, nhìn người đàn ông lạ mặt cung kính cúi người mở cửa xe phía sau, làm động tác mời.

Chờ đã.

Phu nhân?! Thẩm tổng?!

Phản xạ vòng quanh trái đất cuối cùng cũng trở lại, sự mơ hồ trong mắt Phó Sầm biến thành chấn động không nguôi.

Tổng tài trong tiểu thuyết trong tưởng tượng của mọi người là như thế nào, Phó Sầm không biết, nhưng lúc cậu đọc cuốn này, cậu liên tưởng đến hình ảnh một ông trùm xã hội đen.

Vì vậy trong đầu Phó Sầm hiện lên cảnh tượng một người đàn ông cơ bắp cuồn cuộn ngồi trên ghế sau tối tăm, khuôn mặt âm trầm, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón cái, thiếu kiên nhẫn chờ đợi người đang lề mề bên ngoài bước vào lãnh địa của mình.

Ký ức về nguyên chủ trong đầu Phó Sầm rất mơ hồ, chỉ dựa vào hình ảnh tổng tài tưởng tượng ra, cậu đã tự dọa mình đủ rồi. Thế nhưng động tác của thư ký Thái lại thể hiện sự mạnh mẽ, khiến Phó Sầm không có cơ hội mở miệng từ chối.

Đoạn đường này Phó Sầm đi như thể hy sinh oanh liệt, cậu ôm đứa nhỏ trước ngực, như thể làm vậy có thể chống đỡ được một phần nào đó. Thế nhưng đứa nhỏ rõ ràng cũng run như cày sấy, cơ thể nhỏ bé cố gắng giấu mình vào lòng Phó Sầm.

Càng đến gần, càng thấy ánh sáng vàng ấm áp từ ven đường chiếu sáng một nửa không gian bên trong xe, dần dần, Phó Sầm nhìn rõ được hình dáng người ngồi ở ghế sau.

Không có vẻ thiếu kiên nhẫn như tưởng tượng, hắn chỉ im lặng ngồi đó, nhắm mắt như đang chợp mắt.

Một chiếc xe tải bật đèn pha lao nhanh qua, ánh đèn vụt sáng chiếu rõ hình dáng mờ ảo này, Phó Sầm thấy một khuôn mặt quá đỗi đẹp trai, như thể bước ra từ một trò chơi hai chiều. 

Trong ánh sáng lập lòe, đường quai hàm sắc nét, lông mày sâu thẳm, sống mũi thẳng tắp.

Chỉ riêng một góc nghiêng, đã khiến Phó Sầm muốn rút giấy vẽ ra phác họa ngay lập tức.

Có lẽ vì Phó Sầm lề mề quá, người ngồi trong xe đã mở mắt nhìn sang.

Đó là một đôi mắt đen thẳm, sâu hun hút như vực thẳm, khiến người ta nhìn lâu sẽ cảm thấy lạnh sống lưng. Kết hợp với ngũ quan tuấn tú đoan chính này, toát ra một sự sắc bén, khiến mọi yêu ma quỷ quái đều không thể ẩn mình.

"Ba giây, lên được thì lên, không thì đóng cửa."

Nếu là trước đây bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Phó Sầm nhất định sẽ tránh xa trăm dặm, nhưng lần này cậu lại như bị ma xui quỷ ám mà ngồi vào.

Đứa nhỏ đang giả vờ ngủ trong lòng vẻ mặt kinh hãi, ôm Phó Sầm càng chặt hơn.

Ba dạo này không phải rất bận sao, mỗi ngày đều bay tỉnh ngoài hoặc bay nước ngoài, sao lại có thời gian đến đón họ.

Tuy nhiên, những suy nghĩ cuồn cuộn trong lòng đứa nhỏ, Phó Sầm chắc chắn không thể nghe thấy, lúc này trong mắt cậu chỉ có "bức tượng hoàn hảo".

Bức tượng nhìn lại cậu.

Bức tượng quay đầu đi.

Bức tượng lại nhắm mắt.

Ánh mắt này thật sự quá nóng bỏng, cuối cùng một tổng tài nào đó không thể nhịn được, giọng nói trầm thấp: "Cậu còn định nhìn bao lâu nữa?"

Phó Sầm đối diện với đôi mắt lạnh lùng đó, trong lòng lại nghĩ làm sao để vẽ được màu mống mắt đó một cách hoàn hảo trên giấy.

Áp lực trong xe ngày càng thấp, thư ký Thái đang lái xe phía trước đã căng thẳng đến mức thẳng cả lưng. Còn Phó Sầm hoàn toàn không hay biết, đối mặt với "Nữ thần Muse" đột nhiên xuất hiện, cậu không hề che giấu mà thành tâm khen ngợi: "Anh đẹp ghê."

Cậu cong mắt.

Câu nói này từ miệng người khác thốt ra đều mang chút ý trêu chọc, nhưng khi Phó Sầm nói ra, ánh mắt cậu trong veo, giọng điệu bình thản.

Là người thừa kế của gia tộc Thẩm, Thẩm Ngô Phong nào từng bị người khác công khai bình luận về ngoại hình như vậy. Thư ký Thái đã hoàn toàn biến thành người vô hình, không dám liếc mắt vào gương chiếu hậu.

Câu nói này lọt vào tai, trái tim Thẩm Ngô Phong bỗng thắt lại. Ngay khi hắn chuẩn bị nhíu mày nhắc nhở Phó Sầm không cần dùng cách thấp kém này để lấy lòng hắn, Phó Sầm đã quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Thẩm Ngô Phong bỗng cảm thấy như đấm vào bông gòn, cảm giác hơi bực bội.

Không, thậm chí hắn còn chưa kịp đấm.

Lúc này tâm trạng Phó Sầm rất tốt, đã lâu cậu không có hứng thú vẽ tranh, trước đây khi vì tiền mà mệt mỏi, Phó Sầm nghe những lời bàn tán bên ngoài, cũng từng nghi ngờ liệu mình có mất đi nguồn cảm hứng quan trọng nhất của một nghệ sĩ hay không.

Nhưng bây giờ, cậu không chỉ có đôi tay khỏe mạnh, mà còn lại bùng cháy khao khát sáng tạo.

"Ba." Một tiếng gọi nhỏ vang lên trong lòng, Phó Sầm cúi đầu đối diện với ánh mắt của đứa nhỏ, nghe thấy đứa nhỏ có vẻ hơi buồn bã nói: "Hình như chúng ta quên lấy búp bê đất sét rồi."

Lúc này Thẩm Tư Cố lại có thể nói rõ ràng từng chữ.

Giọng nói non nớt quả nhiên chỉ là "lớp áo bảo vệ" mà cậu bé dùng để đối phó với ba dượng độc ác, hòng đánh thức lương tâm của đối phương, trước mặt Thẩm Ngô Phong, cậu bé không hề dám giả giọng.

"À." Phó Sầm cũng nhớ ra rồi, may mà lúc đi cậu có xin số điện thoại của chủ quán.

Nhập số điện thoại, trong lòng đã nghĩ kỹ lát nữa sẽ mở lời thế nào, còn nhẩm đi nhẩm lại một lần, Phó Sầm mới bấm gọi. Tiếng "tút tút" vang lên, trái tim Phó Sầm cũng treo lơ lửng.

Căng thẳng chờ đợi hơn mười giây, bên kia cuối cùng cũng bắt máy. Sau khi trao đổi, giọng nói lớn của chủ quán đất sét truyền ra từ ống nghe: "Trên mạng có người liên hệ tôi muốn mua giá cao, anh đẹp trai có ý định bán không?"

"Hả?" Phó Sầm nghe báo giá, quả thực có chút động lòng. Cậu bây giờ nghèo rớt mồng tơi, nhưng...

"Xin lỗi, búp bê đất sét này là tặng cho... đứa nhỏ nhà tôi."

Lịch sự từ chối xong và nhờ đối phương gửi đồ về nhà, cúp điện thoại, cơ thể căng thẳng của Phó Sầm lại thả lỏng. Cậu cúi đầu, liền thấy đôi mắt lấp lánh của Thẩm Tư Cố đang nhìn cậu.

"Ba định tặng con thật sao?" Lại bắt đầu giả giọng non nớt.

Phó Sầm gật đầu, Thẩm Tư Cố vừa nở nụ cười tươi, nhưng nụ cười đó lại nhanh chóng biến mất, vì cậu bé đột nhiên nhận ra, có lẽ vì ba ở đây nên ba dượng mới làm bộ làm tịch như vậy.

Tự cho là đã khám phá ra sự thật, đứa nhỏ cảm thấy lòng trống rỗng, Thẩm Tư Cố vùi đầu vào lòng ba dượng, và suy đoán rằng lòng tốt bất ngờ của ba dượng hôm nay có lẽ cũng là vì nhận được tin ba sắp về.

Thẩm Tư Cố trong lòng ấm ức, buồn bã, nhưng giây tiếp theo lại ngủ thiếp đi trong vòng tay của ba dượng đáng ghét.

Chiếc Bentley không nhanh không chậm chạy vào khu biệt thự ngoại ô. Khi xe dừng ổn định trong bãi đậu xe, Phó Sầm bế đứa nhỏ đang ngủ say xuống xe, hơi cúi người chào người trong xe: "Cảm ơn."

Đứng tại chỗ chờ chiếc xe lại rời đi, nào ngờ cửa xe ở ghế lái lại mở ra. Phó Sầm ngạc nhiên một thoáng, còn chưa kịp phản ứng đã thấy thư ký Thái bước đến ghế sau mở cửa xe, giây tiếp theo đôi giày da bóng loáng dẫm xuống đất, Thẩm Ngô Phong bước ra khỏi xe.

Phó Sầm lúc này mới nhớ ra, chủ nhân của trang viên này là hắn.

Nói cách khác, tối nay Thẩm Ngô Phong sẽ về ngủ?

Phó Sầm lại bắt đầu căng thẳng, cậu rất không quen sống chung dưới một mái nhà với người khác, dù người đó có đẹp trai đến mấy cũng không được, hơn nữa trong ý thức của Phó Sầm, Thẩm Ngô Phong còn được coi là ông chủ của cậu.

Đúng rồi, lá đơn từ chức!

Tiểu nghệ sĩ ngây thơ đã nhận ra chân lý "không tiền thì khó đi" qua chuyện bắt taxi. Trước khi kiếm được tiền, công việc này tạm thời không thể mất. Cậu phải tranh thủ lúc Thẩm Ngô Phong chưa phát hiện mà cất lá đơn từ chức đi.

Thẩm Ngô Phong vừa bước xuống xe kéo cổ áo, liền thấy người vừa nãy còn khen hắn đẹp trai ôm đứa nhỏ quay đầu bỏ chạy, bước đi nhanh đến mức gần như tạo thành ảo ảnh.

Thư ký Thái nhạy bén gần như ngay lập tức cảm nhận được áp lực thấp đột ngột tỏa ra từ ông chủ.

Bỏ chạy là thượng sách.

"Vậy tôi đi trước đây." Nhận được cái gật đầu, thư ký Thái lập tức chuồn êm.

Mặc dù ông chủ bình thường cũng lạnh lùng như một pho tượng, chưa bao giờ thấy bất kỳ biểu cảm nào trên khuôn mặt tuấn tú sắc nét đó, nhưng hôm nay áp lực lại càng mạnh hơn.

Thái Khải Minh chỉ có thể quy điều đó cho việc Thẩm tổng không thích vị ba dượng này.

Nghĩ đến mối quan hệ gia đình phức tạp của nhà họ Thẩm, thư ký Thái cũng hiểu được, sếp cần một người sẽ không gây bất kỳ ảnh hưởng nào đến tình hình gia đình hiện tại, và có lý lịch trong sạch.

Để tối đa hóa lợi ích, nếu người này còn có thể dạy dỗ đứa nhỏ trong tư gia, thì không còn ai thích hợp hơn.

Phó Sầm, người vừa mất cả ba lẫn mẹ, bị buộc rời khỏi giới giải trí, lại là sinh viên đang học ở trường danh tiếng, chắc chắn là người phù hợp nhất.

Tầng hai biệt thự, Phó Sầm gần như phát cuồng bế đứa nhỏ vào phòng trẻ em, đặt lên giường nhanh chóng đắp chăn, Phó Sầm lại phát cuồng chạy đi tìm người hầu lấy chìa khóa dự phòng phòng ngủ của Thẩm Ngô Phong. Kết quả nhận được một tin không may, phòng Thẩm Ngô Phong không có chìa khóa dự phòng.

Người này quá cảnh giác, dù không ở nhà, phòng hắn cũng không cho phép người khác tự ý ra vào.

Thẩm Ngô Phong đã vào biệt thự, cởi áo khoác đưa cho người hầu đang đón, thay giày rồi đi vào trong. Người hầu theo sau, do dự một lát rồi nói: "Phu nhân vừa đến tìm tôi lấy chìa khóa dự phòng phòng ngủ của ngài."

Bước chân dừng lại một chút, ánh mắt Thẩm Ngô Phong lóe lên vẻ lạnh lẽo rồi biến mất, hắn đi thẳng lên lầu.

Lời tác giả:

Phó Sầm: Ai là xã súc 007 chứ? (Xã súc: người làm việc cật lực như súc vật, 007: làm việc từ 0h đến 0h, 7 ngày/tuần)

Một tổng tài nào đó: ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play