Không ngờ, Thi Hạo lại từng bước ép sát, đẩy cậu dồn đến tận mép giường.

"Thi Hạo? Cậu làm gì vậy..." Đường Đường không còn đường lui, bắp chân đã chạm vào mép giường. Cậu ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thi Hạo.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Thi Hạo, Đường Đường thấy một thứ tình cảm khó hiểu. Hắn đưa một tay đặt lên vai Đường Đường, tay kia ôm lấy eo cậu.

Một tràng tiếng gõ cửa lại vang lên.

Thi Hạo nhíu mày, buông tay ra, xoay người nhanh chóng vặn mở khóa cửa, lạnh lùng nói với bên ngoài: "Cậu ấy không có ở đây."

"Vậy làm ơn cậu chuyển giúp phong thư này cho cậu ấy được không?" Giọng nói bên ngoài hỏi.

Thi Hạo nhận lấy thư, "Rầm" một tiếng đóng sập cửa, rồi tiện tay ném phong thư lên bàn học đầy quà của Đường Đường.

"Ồn ào quá, hôm nay không học được gì cả." Thi Hạo vẻ mặt lạnh nhạt và chán ghét, quay lại nhìn Đường Đường: "Chúng ta đi khách sạn ‘thuê phòng' đi."

"Thuê phòng?" Đường Đường mở to mắt.

"Ừ," Thi Hạo gật đầu, nói, "Khách sạn yên tĩnh, thích hợp để học bài. Ký túc xá của chúng ta ồn ào quá."

"Mình thật sự xin lỗi," Đường Đường vội vàng xin lỗi, vừa nói vừa rút điện thoại ra, "Mình trả tiền, cậu muốn đặt phòng ở đâu? Mình đặt ngay bây giờ."

"Không cần, tôi có thẻ," Thi Hạo đưa tay ra, ấn lên màn hình điện thoại của Đường Đường, rồi lật tay giữ chặt cổ tay cậu: "Đi thôi."

"Ơ, sách còn chưa mang theo mà," Đường Đường tưởng Thi Hạo bị tức đến lú lẫn, nhắc nhở: "Mang sách đi thôi, cậu không muốn mang thì mình mang giúp cũng được."

"Được thôi," Thi Hạo buông cổ tay Đường Đường ra, quay về chỗ mình nhét mấy cuốn sách vào cặp. Hắn đi đến chỗ Đường Đường, nhét cả sách cậu muốn đọc vào cặp của mình.

"Tôi mang cho," Đối mặt với Đường Đường đang kinh ngạc, Thi Hạo nghiêm túc nói: "Mấy cuốn sách này không nặng. Cậu chỉ cần mang theo mỗi mình cậu là được."

"À, được" Đường Đường lại liếc nhanh một lượt ký túc xá, xác nhận đã mang đủ chìa khóa, thẻ sinh viên, chứng minh thư các thứ rồi thì tắt đèn, khóa cửa.

Trời đã chạng vạng, người qua lại không nhiều, con đường trong khuôn viên trường rất yên tĩnh.

Trời tối sẫm, đèn đường hai bên đều đã bật sáng. Đường Đường đi bên cạnh Thi Hạo, trong lòng có chút cảm giác khác lạ.

Dù là bạn cùng phòng, nhưng đây là lần đầu tiên hai người đi cùng nhau, song song trên con đường trong trường như vậy.

Đi cùng Thi Hạo lại có cảm giác như thế này, Đường Đường không dám ngẩng đầu, tim cậu đập thình thịch. Đó là một cảm giác muốn gần gũi hắn, nhưng lại không dám.

Đường Đường lẳng lặng cụp mắt, nhìn bàn tay Thi Hạo buông thõng bên cạnh, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng.

Vừa nãy, khi tay hắn đặt lên vai mình, trong lòng Đường Đường không hề bài xích mà lại hoảng loạn. Chỉ có một chút bàng hoàng, thậm chí còn có chút khao khát muốn biết bước tiếp theo hắn rốt cuộc sẽ làm gì mình...

Trên đường có người chào hỏi, Đường Đường lúc này mới giật mình, xua đi những ý nghĩ lộn xộn, xấu xa trong đầu, cười đáp lại.

Người đối diện chính là anh học trưởng đã tặng hoa chiều nay.

Đường Đường lập tức cảm thấy hơi xấu hổ.

Bỗng nhiên, một bàn tay đặt lên vai cậu, một tay khác kéo cậu vào lòng. Đầu Đường Đường đột ngột đập vào vai Thi Hạo, nhưng trong lòng lại thấy ấm áp.

Anh học trưởng kia liếc nhìn Thi Hạo, rồi vội vàng thức thời tránh đi.

À thì ra đàn em đã có bạn trai rồi, mà người đó còn cao hơn, đẹp trai hơn mình. Hình như còn là người nổi tiếng trong trường, vị học bá đã đỗ đầu kỳ thi đại học của tỉnh XX.

"Chào hỏi nhiệt tình thế, quan hệ tốt lắm à?" Một giọng nói chua lè từ trên đỉnh đầu vọng xuống, đối phương càng ấn cậu chặt hơn vào lòng. Đường Đường cảm giác mình sắp bị ép chặt vào cơ thể ấm áp của đối phương rồi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play