Vừa hay, tiếng cô bạn bên tai Đường Đường phấn khích vang lên: "Cậu lên đó thông báo tìm bạn đi, nói là cậu đồng tính và muốn tìm bạn trai!"
Mấy đứa bạn xung quanh cười rộ lên, tấm tắc khen ý hay. Đường Đường thoạt tiên sững người, rồi ngượng nghịu cười trừ.
"Đường Đường, đi đi!"
"Đi nhanh đi!"
"..."
Mấy nữ sinh cười toe toét giục Đường Đường. Cuối cùng, Đường Đường cũng lưỡng lự đứng dậy.
"Đã chơi thì phải chịu," Đường Đường tự nhủ, "Dù sao cũng chỉ là lên sân khấu nói vài câu, nói xong là chạy xuống thôi. Căng tin đông người, ồn ào thế này, chắc chẳng ai để ý đâu."
Đường Đường chầm chậm bước lên sân khấu. Từ bé đến giờ, cậu luôn học giỏi, tham gia đủ mọi hoạt động, nổi tiếng khắp trường. Việc lên sân khấu phát biểu đã thành chuyện thường, cậu chẳng hề run sợ. Cầm mic lên, cậu bình tĩnh nói:
"Đây là một thông báo tìm bạn. Tôi là Đường Đường, sinh viên khóa 17, ngành Quản lý Tài chính. Tôi là người đồng tính và muốn tìm một người cùng chí hướng để làm quen..."
Giọng điệu của cậu điềm tĩnh đến mức như thể cậu đang thật lòng tìm bạn vậy.
Lời Đường Đường còn chưa dứt, dưới sân khấu đã vang lên tiếng huýt sáo.
Một nam sinh đứng dậy hô "Hay!", ngay sau đó, lại có người lớn tiếng: "Đàn em đẹp trai quá, có muốn thử làm quen với anh không?"
"Đàn em! Nhìn đây, nhìn đây! Anh thích em lắm!"
Cả căng tin như muốn vỡ tung.
Rõ ràng không lường trước được phản ứng lớn đến thế, Đường Đường vội vàng quăng micro xuống, chạy như bay khỏi sân khấu, vội vàng ngồi lại vào chỗ.
Cô bạn "hủ nữ" bày trò lè lưỡi, vội vàng rót cho cậu một ly nước. Đường Đường uống cạn ly nước, thở phào nhẹ nhõm.
"Mình cũng không ngờ dưới đó lại phản ứng mạnh vậy, ngại quá à." Cuối cùng, cô hủ nữ thấy Đường Đường không phải gay thật mà bị mình làm cho khó xử như vậy cũng thấy hơi ngượng, lắp bắp xin lỗi Đường Đường.
"Không sao đâu," Đường Đường khẽ cười nói, "Đã chơi thì phải chịu. Dù sao thì chuyện cũng qua rồi, chẳng ai nhớ đâu."
Trò đùa nhỏ của Đường Đường đã qua, cậu tưởng sẽ chẳng ai nhớ những lời cậu nói, nhưng cậu đã lầm to.
Hơn nửa tháng sau đó, từ giảng đường đến ký túc xá, trên đường đi, cậu lúc nào cũng có thể bị những nam sinh đột nhiên từ ven đường xông ra chặn lại để tỏ tình.
Đường Đường phải đối phó với bảy, tám nam sinh dọc đường, mới vất vả chạy về được phòng ngủ.
Vừa đóng cửa lại, Đường Đường thở phào một hơi, đi về chỗ mình đặt cặp sách.
Ký túc xá Đại học X là phòng đôi. Bạn cùng phòng của Đường Đường là Thi Hạo, một học bá lạnh lùng. Hắn cao ráo, đẹp trai, là mẫu người trong mơ của rất nhiều nữ sinh, nhưng bình thường cả ngày chỉ cắm đầu học, ít khi nói cười. Các nữ sinh không dám tiếp cận hắn, đôi khi còn nhờ Đường Đường chuyển thư tình.
Sau khi bị năn nỉ mãi và chuyển hai lá thư tình cho Thi Hạo, Đường Đường nhận ra Thi Hạo không những không vui mà còn tỏ vẻ mặt tối sầm, như muốn "ăn tươi nuốt sống" cậu, nên về sau cậu không dám giúp người khác đưa thư tình nữa.
Tóm lại, Đường Đường không đoán được Thi Hạo nghĩ gì, bình thường cũng không dám trêu chọc hắn. Dù là bạn cùng phòng, nhưng cơ bản chỉ có thể nói là "quen biết sơ sơ" mà thôi.
Thi Hạo nhận thấy Đường Đường về, nhưng không hề ngẩng đầu, tiếp tục cúi đầu nhìn cuốn sách trên tay.
Đường Đường vừa lấy một cuốn sách giải trí từ trên giá xuống, định đọc để thư giãn thì nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.