Đến xế trưa, mặt trời trở nên gay gắt.
Trên đài bắt đầu dựng lều, che chắn ánh nắng chói chang, còn có bốn tên gia nô mang đến hai chiếc gương lớn của phương Tây. Đây là năm xưa đông gia vượt dương quá hải buôn bán với người phương Tây có được, để chở hai chiếc gương lớn này về, đã mất một phen công phu. Có điều lại là vật có giá trị, bởi vì hạch điêu nhỏ, mọi người xem đấu hạch khó tránh khỏi có chút bất tiện, sức nhìn không được tốt, luôn tiến lại gần phía trước để quan sát kỹ, việc đó lại ảnh hưởng tới những người thi đấu, sau khi có chiếc gương này, những chuyện này đều không thành vấn đề.
Bốn gia nô cố định gương, chia ra đặt ở trước A Ân và Lục Lam.
Nhất thời, đầu của hai cô nương lớn hơn, thân thể lớn hơn, hạch điêu trong tay cũng lớn hơn.
Có điều cách này cũng không hữu dụng lắm, đã từng có một lần kính phương Tây dùng lâu, người đấu hạch tự dưng đốt cháy đi, suýt nữa thì gây thành đại họa. Vốn tưởng rằng là tà thuật gì đó, về sau mới biết là kính có vấn đề. Vì vậy, kính này dùng thời gian nửa nén nhanh liền phải dời đi, nghỉ một lát sau đó lại dùng tiếp, cho tới khi mặt trời lặn, mới có thể dùng kính mà không cần phải dời đi.
Trương công nói: “Lục thị cũng là có vài phản bản lĩnh, đó là hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ của lão Mẫn.”
Lão Mẫn trong miệng Trương công chính là hạch điêu sư mấy năm trước được hoàng đế ưu ái, cũng xuất thân từ Thượng Quan gia, hiện tại là một trong năm vị hạch điêu sư của Vĩnh Bình. Hạch điêu ‘Vượt núi băng đèo’ chính là tác phẩm làm nên tên tuổi của ông.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play