Mặc dù Lâm Thiên Tây đã lưu manh quen thói, nhưng đột nhiên trong phút chốc trái tim cũng phải rạo rực, cậu mím môi, lại khẽ vươn lưỡi liếm, hai mắt chăm chú nhìn hắn, lồ.ng ngực phập phồng lên xuống.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Tôn Thành nhìn thấy môi cậu mấp máy, lúc cúi xuống môi mình cũng đang mím lại, dư vị vẫn như cũ, lúc này hắn không dùng lực nữa, rất có chừng mực, dù sao vẫn còn phải làm bài, không được quá trớn, hắn vừa nghĩ vừa khom lưng nhặt balo rơi dưới đất, đi tới chỗ bàn nhỏ: "Bây giờ biết ngoan rồi?"
Lâm Thiên Tây chậm rãi đến gần, kéo đệm ra ngồi xuống, khóe miệng cong lên cười: "Không phải tôi là bé ngoan à, nếu cậu không muốn tôi gọi cậu là đồ cứng nhắc, vậy thì sau này cậu phải gọi tôi là bé ngoan."
"Cậu còn đòi hỏi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT