Lâm Thiên Tây nào chỉ có vui mừng, cmn vui đến sắp khóc luôn đó chứ. Cậu đưa tay lên sờ miệng, nụ cười rõ ràng chẳng thể thu lại được, sau đó cậu ngồi xuống kéo ghế dịch sang bên cạnh: "Tôi mẹ nó... chỉ hận không thể bế cậu lên rồi tung một vòng!"
Lông mày rạch một đường kia của Tôn Thành nhướng lên, khóe miệng khẽ giật, để lộ ra ý cười: "Chỉ là chưa chắc cậu bế nổi tôi."
Khương Hạo kỳ quái nhìn phản ứng của Lâm Thiên Tây: "Có chuyện gì thế, sao cậu lại vui đến mức đó?"
"Cậu không hiểu nổi đâu," Vương Tiếu nói: "Anh Tây đây là khổ tận cam lai."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT