Tô Đào bỗng nhiên nhớ tới trước kia A Uyển và Hồ Đại Tráng đều từng nói cô giống một người, Chu Dịch cùng sư phụ của hắn tựa hồ đối với cô cũng giữ kín như bưng, cẩn thận hồi tưởng lại người hay sự tình xuất hiện trong cuộc sống của cô đều có liên quan đến Minh giới, cô nhìn Lâm Cảnh chớp chớp mắt, "Em không phải là.... Minh Vương đấy chứ?"
Lâm Cảnh cười cười, nhéo mặt cô, "Phu nhân nhà anh vẫn thông minh như trước kia."
"Vậy em..." Lâm Cảnh lấy tay chống môi cô, ý bảo cô đừng lên tiếng.
Lúc này cô mới ý thức được kiệu đã ngừng, nhạc cụ cũng đã tắt âm thanh, có người cao giọng hát quát, "Đè rèm kiệu."
Rèm kiệu bị kéo ra một khe nhỏ, từ bên ngoài vươn vào một bàn tay trắng nấp, trên cổ tay còn mang theo một chuỗi hồng châu.
"Phu quân, xuống kiệu đi." Trước đó còn nghe thanh âm xinh đẹp, lúc này nghe lại có chút trống rỗng.
Lâm Cảnh và Tô Đào liếc nhau, phảng phất như cùng suy nghĩ, ang nhanh chóng giữ chặt cổ tay trắng nót của "Minh Vương" kéo vào trong kiệu, trong quá trình này còn có thể nghe được "Minh Vương" dùng giọng nói trống rỗng lạnh như băng nói, "Phu quân, đừng nóng vội!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT