Nghe Thiệu Dã đánh giá mình như vậy, sắc mặt Tịch Quan Minh chẳng thay đổi gì, môi anh vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt: “Sao không lên giường ngủ?”

Cậu mà ngủ trên giường, hội trưởng sẽ ngủ đâu? Ngủ dưới đất à? Vậy khác gì đảo lộn trật tự vũ trụ!

Thiệu Dã lắc đầu nói: “Em ngủ dưới đất được rồi.”

“Được.” Tịch Quan Minh cũng không ép, vừa cởi áo khoác vừa nói: “Muộn rồi, ngủ sớm đi. Nếu không thoải mái thì nói tôi biết, tôi đổi chỗ với cậu.”

Nói xong, Tịch Quan Minh giơ tay tắt đèn, phòng nghỉ lâm vào một mảnh tối tăm. Ánh trăng trắng muốt xuyên qua rèm cửa mỏng, bóng lá phản chiếu lên tường như một chú thỏ đang rủ tai lắng nghe.

Thiệu Dã nằm dưới sàn, nghĩ đến việc mình đang ngủ chung phòng với Tịch Quan Minh thì từng tế bào trong đầu như tổ chức tiệc tùng, không hề có cảm giác buồn ngủ. Mắt cậu sáng như đèn pha, ý nghĩ loạn xạ hết cả, cuối cùng không nhịn được, Thiệu Dã khẽ gọi: “Hội trưởng?”

“Hửm?”

“Em thật sự không còn cơ hội vào hội học sinh sao?”

Trước đó Tịch Quan Minh bảo cậu chờ sang năm, nhưng vấn đề là năm sau anh tốt nghiệp rồi, vậy thì vào hội còn có ích gì? Chẳng lẽ thật sự vì phục vụ nhân dân học sinh? Mơ đi cưng!

Giọng nói thấp trầm của Tịch Quan Minh vang xuống từ phía trên, anh kiên nhẫn giải thích: “Nếu trước đợt tuyển dụng năm sau, trong hội có ai phạm lỗi bị khai trừ, hội sẽ cân nhắc tuyển bổ sung.”

“Vậy em có thể vào không?” Giọng Thiệu Dã đầy mong đợi.

Tịch Quan Minh nói: “Cái đó phải do mọi người cùng quyết định, tôi không thể tự quyết được. Cố gắng lên nhé, bạn học Thiệu Dã.”

Thiệu Dã thở dài thườn thượt. Cậu thấy vụ vào hội học sinh của mình chắc là xong rồi. Trước đó cậu đã cố gắng thế cơ mà, vậy mà còn không qua được vòng phỏng vấn. Cậu đã nói mà, có nội tình!

“Đừng nghĩ nhiều nữa, ngủ đi. Mai còn phải đi học. Ngủ ngon.” Tịch Quan Minh nói.

“Ngủ ngon…”

Sáng hôm sau, trời vừa sáng Thiệu Dã đã dậy, nhưng mà Tịch Quan Minh còn dậy sớm hơn, đã rời khỏi phòng. Cậu để lại một mảnh giấy nhắn bên gối Thiệu Dã, dặn khi rời đi nhớ khóa cửa.

Thiệu Dã gấp chăn, nhét vào tủ, sau đó chạy như bay về ký túc xá, tắm rửa thay đồ rồi vội vã chạy đến tòa nhà giảng dạy. Dọc đường tranh thủ mua cái bánh mì, vừa kịp chuông vào lớp, cả chuỗi hành động trơn tru như nước chảy mây trôi.

Thành tích của cậu luôn đội sổ trong lớp, nghe giảng cũng chẳng nghiêm túc, ngồi dãy cuối nhìn các ký hiệu toán học trên màn hình mà ngáp liên tục. Cậu thầm nghĩ, may mà làm hội viên hội học sinh không xét điểm, nhưng nghĩ lại… không xét điểm mà cậu cũng chẳng vào được…

Buồn, thật sự buồn.

Thiệu Dã nằm sấp trên bàn ủ rũ suốt buổi sáng. . Vì sáng chỉ ăn mỗi cái bánh mì nên trưa bụng réo ầm ĩ, tan học lập tức phi thẳng đến nhà ăn.

Tại tầng ba nhà hàng Lostin, Khương Nghiên đã đến bàn số 17 mà Thiệu Dã đặt trước. Cô không biết “lão đại” mà Thiệu Dã nói là ai. Dù sao thì ở một trường quý tộc, cách gọi “lão đại” nghe cũng quá bình dân rồi. ( truyện trên app T•Y•T )

Vì đang là buổi trưa, lại ngay sau giờ tan học nên Lostin đầy học sinh. 

Khương Nghiên không cần lo sợ có chuyện như đêm qua. Nhưng khi thấy người đến là gương mặt cô quen thuộc và căm ghét, lửa giận lập tức bốc thẳng lên đỉnh đầu.

Lúc Thiệu Dã ăn no nê, đang định lại lên lầu ba mua một phần bánh pudding vị xoài cậu thích nhất làm món tráng miệng sau bữa ăn, liền nhìn thấy vị trí gần cửa sổ phía đông một đám học sinh vây quanh ở nơi đó líu ríu ầm ĩ không ngừng.

Thiệu Dã vốn thích hóng hớt, chẳng tốn chút sức nào len qua đám đông. Rồi cậu thấy chính giữa đám người, là Tư Húc luôn ngạo mạn coi trời bằng vung ngồi thẫn thờ, gương mặt u ám.

Tóc bạch kim của hắn ướt sũng, từng giọt nước nhỏ xuống, áo sơ mi trắng cũng ướt hơn nữa, vải áo gần như trong suốt, lộ rõ đường nét cơ bắp bên trong.

Thiệu Dã theo phản xạ nhìn qua so sánh một chút, bất kể là về kích cỡ hay hình dáng, Tư Húc bị bỏ xa. Cậu nhỏ giọng hỏi bạn học bên cạnh: “Chuyện gì vậy? Tư Húc ngã xuống đài phun nước à?”

Bạn học kia cũng không rõ lắm, trả lời: “Không biết nữa, chỉ nghe thấy Khương Nghiên mắng cậu ta là đồ cặn bã, vừa quay đầu lại thì thấy Khương Nghiên hắt nguyên ly nước vào mặt cậu ta rồi bỏ đi.”

Chuyện xảy ra quá đột ngột và chấn động, đến khi mọi người phản ứng lại thì Khương Nghiên đã đi xa rồi.

“Khương Nghiên tính tình tệ thật, bảo sao nhiều người ghét cô ta!” phía sau vang lên tiếng xì xào của vài học sinh khác.

“Đang yên đang lành nổi điên, sau này phải tránh xa cô ta một chút.”

Thiệu Dã gật đầu đồng tình. May mà hôm nay không phải hội trưởng đến, nếu hội trưởng mà bị Khương Nghiên tạt nước thì cậu đúng là chưa khởi nghiệp đã tan tành.

“Nhìn cái gì mà nhìn! Cút!!” Tư Húc gào lên một tiếng, đám học sinh vây xem lập tức tản ra như chim vỡ tổ.

Thiệu Dã xoa cằm, cũng không ở lại lâu. Buổi chiều không có tiết, cậu định đến nhà thi đấu luyện thêm cơ bắp tay một chút.

Tịch Quan Minh nghe tin chuyện xảy ra trưa nay tại tầng ba Lostin chỉ mỉm cười nhàn nhạt, không biểu lộ rõ thái độ, tiếp tục xử lý hồ sơ vừa được nộp lên, rồi chuyển toàn bộ sang cho hội đồng trường đóng dấu xác nhận.

Việc Lục Nhất Hành bắt nạt bạn học bị xem là tình tiết nghiêm trọng. Sau cuộc thảo luận thống nhất của hội đồng trường, quyết định cho thôi học. Còn bốn kẻ đồng lõa còn lại đều bị ghi lỗi nặng và chịu kiểm tra nội trú.

Phó hội trưởng nhìn vào kết quả xử lý ghi trong hồ sơ, do dự một lúc rồi cẩn trọng hỏi: “Hội trưởng, hình phạt này có hơi nặng không? Dù gì Lục Nhất Hành cũng chưa gây ra tổn thương thực tế nào cho Khương Nghiên.”

Tịch Quan Minh không ngẩng đầu, vẫn tiếp tục công việc, nói: “Nếu cậu biết tối hôm đó Lục Nhất Hành định làm gì với Khương Nghiên thì sẽ không thấy như vậy đâu.”

“Nhưng Lục gia—”

“Nếu Lục gia có ý kiến gì thì cứ việc đến trường nói chuyện” Tịch Quan Minh dừng tay lại một chút, đổi cây bút khác, rồi nói tiếp: “Nếu như họ muốn làm lớn chuyện này…”

Phó hội trưởng không nói gì thêm, cầm hồ sơ trên bàn định rời đi thì lại bị Tịch Quan Minh gọi lại.

“Hội trưởng còn gì dặn sao?” Phó hội trưởng hỏi.

Tịch Quan Minh rút ra một danh sách, đưa cho đối phương: “Sau khi xử lý xong mấy người này, hội học sinh sẽ trống vài vị trí. Lần này cố gắng chọn người có thành tích tốt một chút.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play