Editor: Xuri
Phương Thiền người nồng nặc mùi rượu, loạng choạng bước vào phòng nghỉ.
Cô khéo léo khóa cửa lại, rồi lập tức đè Triệu Vũ Tô đang nghe nhạc xuống ghế sofa.
Triệu Vũ Tô ngơ ngác nhìn Phương Thiền say khướt đang ngồi trên người mình, mặt cô đỏ bừng, giật tai nghe Bluetooth trên tai anh xuống.
Sau đó, cô nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi anh...
Ngày hôm sau, sau tiệc Nguyên Đán, Phương Thiền khát khô cổ, miễn cưỡng mở mắt, giọng khàn khàn: "Có chị gái nhỏ xinh đẹp nào cho em xin một bình nước không?"
Trần Ưu Ưu cười cười đứng dậy, cầm một chai nước khoáng trên bàn đưa cho Phương Thiền.
Phương Thiền ngồi dậy, mở nắp bình và uống ừng ực: "Cảm ơn, đúng rồi Ưu Ưu, hôm qua tớ về bằng cách nào vậy? Sao không nhớ chút gì cả?"
Trần Ưu Ưu vuốt tóc suy nghĩ một chút: "Không nhớ, lúc bọn tớ thay nhau dìu về, cậu đã nằm ngủ khò khò trong ký túc xá rồi. Tớ còn muốn hỏi cậu về bằng cách nào cơ đấy?"
Phương Thiền nhăn mày thành chữ "xuyên" (川), cố gắng hồi tưởng xem hôm qua mình rốt cuộc đã về bằng cách nào: "Hôm qua lúc nâng chén chúc mừng, tớ uống xong chén rượu đó, hình như... hình như là say không biết trời đất luôn rồi."
"Cậu cũng giỏi thật, may mà không bị người ta bắt đi." Tôn Tú Tú đầu bù tóc rối, giọng cũng khàn đặc.
Phương Thiền ngây ngô cười.
Tiền Thật Thật đẩy cửa bước vào, tay xách bốn phần bữa sáng: "Vừa lúc, mấy cậu đều dậy rồi, xuống ăn sáng đi!"
"Thật Thật, tớ yêu cậu quá đi mất."
Phương Thiền chu môi giả vờ muốn hôn Tiền Thật Thật.
Tiền Thật Thật vội vàng lấy một cái bánh bao nóng hổi nhét vào miệng Phương Thiền, hai người nhìn nhau cười.
Bốn cô gái đến từ những nơi khác nhau, nhờ duyên phận mà ở chung dưới một mái nhà, giống như những người thân không chung huyết thống, sống hòa thuận vui vẻ.
Phương Thiền ngồi bên bồn hoa dưới ký túc xá phơi nắng.
Đột nhiên, ánh mặt trời trước mặt bị che khuất.
Cô chậm rãi mở mắt, Triệu Vũ Tô đang đứng từ trên cao nhìn xuống mình.
"Lớp trưởng?" Phương Thiền đầy vẻ nghi hoặc nhìn anh.
Triệu Vũ Tô khom lưng, ngồi xổm trước mặt Phương Thiền, đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cô hồi lâu mới chậm rãi mở miệng: "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Phương Thiền vẻ mặt mờ mịt lắc đầu.
Sắc mặt Triệu Vũ Tô lập tức chùng xuống, sau đó không nói một lời đứng dậy rời đi.
Phương Thiền gãi đầu, nghi hoặc nhìn bóng lưng Triệu Vũ Tô khuất dần.
Sau kỳ nghỉ Nguyên Đán, phòng ngủ 203 đều vùi đầu bận rộn viết bản tổng kết chuẩn bị cho kỳ nghỉ đông sắp tới.
Đột nhiên bụng Phương Thiền "kêu ku ku": "Hôm nay có phải đến lượt tớ đi 'kiếm ăn' không?"
Ba người còn lại không ngẩng đầu, đồng thanh đáp: "Đúng vậy!"
Phương Thiền cầm giỏ đựng cơm, cùng tờ giấy ghi món ăn của từng người, bước ra khỏi phòng ngủ.
Có lẽ vì cuối năm, bài tập của sinh viên đều dồn vào thời điểm này để bù lại, căng tin đại học đều chật kín người xếp hàng mua cơm.
Phương Thiền cầm thẻ ăn, tay xách giỏ đang xếp hàng.
Triệu Vũ Tô nhìn thấy Phương Thiền liền đi từ một cửa sổ khác đến đứng sau cô.
Phương Thiền cầm chiếc giỏ móc vào ngón tay xoay xoay, đột nhiên chiếc giỏ văng ra, rất chuẩn xác úp lên đầu Triệu Vũ Tô phía sau.
Phương Thiền quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Vũ Tô, cả người cô cứng đờ, vội vàng xin lỗi: "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi!"
Triệu Vũ Tô sa sầm mặt, gỡ chiếc giỏ ra khỏi đầu, ánh mắt lạnh băng nhìn cô: "Cậu không có gì muốn nói với tôi sao?"
Phương Thiền nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Triệu Vũ Tô, trong đầu những ký ức từ sau khi khai giảng cứ như đèn kéo quân lướt qua, cô cố gắng nhớ xem mình rốt cuộc có làm điều gì có lỗi với lớp trưởng không.
Nhưng cô nhắm mắt hồi tưởng nửa ngày cũng không nhớ ra chút gì.
"Cái đó... Lớp trưởng đại nhân, tớ chắc là không làm gì có lỗi với cậu phải không?"
Lời nói của Phương Thiền khiến Triệu Vũ Tô lộ vẻ giận dữ.
Anh nhẹ nhàng úp chiếc giỏ lên đầu Phương Thiền, rồi xoay người rời đi.
"Không thể hiểu nổi."
Trong ấn tượng của Phương Thiền, Triệu Vũ Tô luôn là một lớp trưởng lạnh lùng, và dường như cô chưa từng nói chuyện với anh ấy.
Phương Thiền xách chiếc giỏ đầy thức ăn trở về ký túc xá: "Cơm khô rồi, chị em ơi!"
Bốn người đang cúi đầu ăn sáng.
Phương Thiền chợt không hiểu vì sao lớp trưởng lại hỏi mình như vậy.
"Gần đây tớ có chỗ nào đắc tội lớp trưởng sao?"
"Chắc là không nhỉ? Trừ lần trước cậu nộp bài tập qua loa cho lớp trưởng."
Tiền Thật Thật vừa ăn bánh bao vừa cân nhắc.
"Bài tập lần đó tuy có hơi qua loa, nhưng tớ vẫn bỏ không ít tâm huyết vào đó đấy!"
Vẻ mặt chân thành của Phương Thiền lập tức khiến ba người còn lại tỏ ra "tin cậu mới là lạ", vẻ mặt bất lực.
"Đúng rồi, chiều nay có buổi họp lớp không?"
Trần Ưu Ưu ăn sáng xong trước tiên, dùng khăn giấy lau miệng.
"Hình như là có."
Tôn Tú Tú cũng ăn sáng xong, dọn dẹp hộp cơm trên bàn.
Trong buổi họp lớp.
Phương Thiền nằm sấp trên bàn, chán ngán nghe giáo viên chủ nhiệm thao thao bất tuyệt nói về kế hoạch cuối năm.
Ánh mắt cô vô tình liếc thấy lớp trưởng Triệu Vũ Tô, anh đang không chớp mắt nhìn chằm chằm về phía mình.
Phương Thiền tò mò nhìn về phía sau, trống rỗng không có gì cả, cô mới bừng tỉnh: Hóa ra anh ấy đang nhìn mình.
Nghĩ đến đây, cơ thể cô không tự chủ mà dựa sát vào người Tiền Thật Thật, cô thật sự muốn giấu mình đi.
Giáo viên chủ nhiệm nói xong cũng vừa lúc đến giờ tan học.
"Lớp trưởng hãy tận dụng thời gian sau giờ học, chia nhóm làm bài tập lần này."
Sau khi giáo viên chủ nhiệm rời khỏi phòng học, lớp trưởng Triệu Vũ Tô đi lên bục giảng: "Tôi cùng Phương Thiền một nhóm, những người khác tự do phân chia."
Anh nói xong liền thẳng tắp đi đến trước mặt Phương Thiền.
Khi mọi người đều may mắn vì mình không cùng nhóm với lớp trưởng Triệu Vũ Tô, thì giờ phút này, Phương Thiền lại lập tức hóa đá tại chỗ.
Ba người còn lại trong phòng ngủ 203 thiếu chút nữa bật cười thành tiếng, nhưng trên mặt vẫn cố làm bộ thông cảm cho cô.
Mỗi người đều vỗ vai Phương Thiền và nói cùng một câu: "Chúc cậu may mắn!"
Sau đó không quay đầu lại mà nhanh chóng chuồn ra khỏi phòng học.
Phương Thiền cầm cặp sách chuẩn bị đi theo các cô ấy cùng trốn, thì Triệu Vũ Tô lập tức nắm lấy sau cổ áo cô kéo về phía phòng tự học.
Phương Thiền sống không còn gì luyến tiếc đi theo sau Triệu Vũ Tô.
Anh liếc mắt nhìn cô gái phía sau, khẽ mỉm cười.
Trong phòng tự học.
Triệu Vũ Tô đi lấy một cốc nước, thì Phương Thiền đã nhắm mắt bắt đầu "ngủ đông".
Triệu Vũ Tô cầm lấy cuốn sổ vẽ trong tầm tay cô, lật xem.
Không ngờ cô đã vẽ xong bài tập anh giao cho cô rồi.
Lật đến trang cuối cùng, trái tim Triệu Vũ Tô "bình bịch" đập rất nhanh.
Trang cuối cùng Phương Thiền vẽ, hóa ra là bức chân dung anh đang cúi đầu đọc sách.
Triệu Vũ Tô nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Phương Thiền, cầm bút vẽ phác họa dung nhan cô gái đang ngủ say trước mặt.
Không lâu sau đã vẽ xong.
Đối với Triệu Vũ Tô mà nói, vẽ Phương Thiền là đơn giản nhất, bởi vì anh đã lén vẽ cô hai năm rồi.
Triệu Vũ Tô lật xem cuốn sổ vẽ của mình, bên trong đầy hình ảnh Phương Thiền: có Phương Thiền thoải mái cười lớn cùng bạn bè, có Phương Thiền an tĩnh đọc sách, có Phương Thiền nghịch ngợm làm nũng với bạn cùng phòng, có Phương Thiền buồn bã vì thi trượt...
Phương Thiền chậm rãi mở mắt, phát hiện Triệu Vũ Tô đang nằm sấp trên bàn, ánh mắt dịu dàng nhìn mình.
Hai người cứ thế an tĩnh nhìn nhau, rất lâu, rất lâu...
Triệu Vũ Tô nhìn đôi mắt của Phương Thiền, rồi đến mũi, cuối cùng là... miệng.
Trong đầu anh đột nhiên nhớ lại nụ hôn hôm đó, xúc cảm chân thật mà lại mơ hồ khiến Triệu Vũ Tô không nhịn được muốn cảm nhận lại một lần nữa.
Phương Thiền có thể thấy rõ yết hầu của Triệu Vũ Tô lên xuống khi anh nuốt nước bọt, đường quai hàm rõ ràng, đôi môi mỏng đỏ mọng, sống mũi cao thẳng và đôi mắt lay động lòng người.
Phương Thiền nuốt nước bọt, nhịn xuống, sau đó không chút do dự đứng dậy hôn lên.
Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve yết hầu Triệu Vũ Tô...
Triệu Vũ Tô móc từ túi áo trong ra một chai sữa bò ấm áp dán lên mặt Phương Thiền, kéo cô ra khỏi ảo tưởng.
Phương Thiền nhận lấy sữa bò, nhìn thoáng qua Triệu Vũ Tô, mặt cô lập tức đỏ bừng đến tận cổ.
Triệu Vũ Tô lại đưa cho Phương Thiền một gói khăn giấy: "Tuy không biết cậu mơ thấy gì, nhưng vẫn nên lau nước miếng đi."
Phương Thiền vội vàng nhận lấy khăn giấy, hoảng loạn lau khóe miệng còn vương nước miếng.
Nếu có cái lỗ, lúc này Phương Thiền xấu hổ thật sự rất muốn chui xuống.
Triệu Vũ Tô ngồi đối diện thu dọn sách vở trên bàn.
Phương Thiền thường xuyên ngẩng đầu lén nhìn biểu cảm của anh.
"Phương Thiền, cậu vẫn chưa nhớ ra điều gì muốn nói với tôi sao?"
Triệu Vũ Tô đột nhiên gọi tên mình khiến Phương Thiền lúng túng.
Một ý nghĩ vớ vẩn xuất hiện trong đầu cô: Anh ấy chắc không có thuật đọc tâm chứ?
Triệu Vũ Tô biểu cảm không vui nhìn Phương Thiền.
Vì xấu hổ, Phương Thiền không dám ngẩng đầu nhìn anh, cúi đầu nhỏ giọng hỏi: "Lớp trưởng, rốt cuộc cậu muốn tớ nói gì vậy? Trí nhớ tớ không tốt lắm, hay là, gợi ý một chút đi."
"Cậu đúng là trí nhớ không tốt thật."
Ánh mắt Triệu Vũ Tô sắc bén, hai tay khoanh lại, lưng dựa vào ghế.
"Ngày hôm đó trong tiệc Nguyên Đán, cậu đã làm gì, nói gì, cho cậu thêm một ngày để nhớ lại. Tôi không có nhiều kiên nhẫn, tính tình cũng không tốt, nên cậu đừng giả vờ mất trí nhớ."
Triệu Vũ Tô đứng dậy, hai tay chống lên bàn.
"Ngày hôm đó trong tiệc Nguyên Đán?"
Phương Thiền vừa ngẩng đầu, khoảng cách hai người gần đến mức chỉ còn gang tấc.
Đôi mắt cô không kiểm soát được mà lướt trên người Triệu Vũ Tô, căng thẳng đến mức suýt quên cả thở.
Triệu Vũ Tô cầm cặp sách rời khỏi phòng tự học.
Phương Thiền ngồi trên ghế, từng ngụm từng ngụm thở dồn dập.
Phương Thiền thất thần trở về phòng ngủ, ngồi thẫn thờ ở bàn học.
Trong đầu cô chỉ toàn hình ảnh vừa rồi mình ảo tưởng hôn Triệu Vũ Tô trong phòng tự học.
Ba người còn lại lập tức xúm lại, lòng tò mò không giấu được.
"Tiểu Thiền, cậu không sao chứ?" Tiền Thật Thật dịu dàng hỏi.
Phương Thiền muốn nói lại thôi nhìn ba người bạn cùng phòng cũng độc thân từ trong bụng mẹ như mình, nhất thời không biết có nên hỏi hay không.
"Hỏi các cậu một vấn đề, nếu, tớ nói là nếu, cậu đối với một người vốn dĩ nên sợ hãi và giữ khoảng cách lại nảy sinh... sắc tâm, thì phải làm sao bây giờ?"
Phương Thiền hỏi xong, biểu cảm của ba người đều đầy ẩn ý.
"Cậu chắc là sắc tâm, không phải sát tâm chứ?"
Tôn Tú Tú, người vốn ít nói, nghiêm túc trả lời khiến Phương Thiền cũng thấy cạn lời với chính mình.
"Ồ ~ tớ biết rồi, cậu đang 'phát xuân' đó. Mau nói, mau nói, người đó là ai?"
Hồn hóng hớt trong Trần Ưu Ưu lại bùng cháy.
"Vậy là cậu thích cậu ấy à?"
Chỉ có Tiền Thật Thật với tư tưởng tương đối bảo thủ là hỏi nghiêm túc.
"Thật Thật à, háo sắc và thích là không giống nhau. Chỉ cần đẹp trai thì đều có thể mê sắc đẹp của họ, nhưng thích thì không đơn giản chỉ nhìn bề ngoài, thích một người càng coi trọng là cảm giác."
Trần Ưu Ưu thế mà phân tích rành mạch.
Tối hôm đó, bốn cô gái độc thân của phòng ngủ 203 bắt đầu thảo luận: Về tình yêu!
Sáng hôm sau, Phương Thiền bị tiếng ồn đánh thức, còn ngái ngủ: "Mấy cậu vây lại nhìn gì thế?"
"Lớp trưởng thổ lộ trên vòng bạn bè WeChat kìa!!!"
Trần Ưu Ưu biểu cảm phấn khích.
Phương Thiền lập tức tỉnh táo: "Lớp trưởng nào?"
"Còn có thể là lớp trưởng nào nữa, trừ lớp trưởng lớp chúng ta, trường học còn có thể tìm ra người thứ hai có thể khiến cả trường nữ sinh chú ý sao?" Tôn Tú Tú bình thản giải thích.
Phương Thiền lập tức mở điện thoại mới nhớ ra mình hình như căn bản không có WeChat của Triệu Vũ Tô.
"Các cậu đều có WeChat của lớp trưởng à?"
"Đúng vậy! Lúc khai giảng, cả lớp đều đã thêm lớp trưởng rồi, sao vậy? Tiểu Thiền, cậu không thêm à?" Tiền Thật Thật vẫn dịu dàng như mọi khi.
Phương Thiền lắc đầu: "Thảo nào, tớ cứ bảo sao có mấy hoạt động của lớp mà tớ chẳng biết gì cả?"
Ba người còn lại bất lực nhìn Phương Thiền, cô gái có trái tim rộng lớn hơn cả biển cả này.
Triệu Vũ Tô ngồi trong phòng ngủ, không chớp mắt nhìn trang cá nhân WeChat của Phương Thiền.
Đột nhiên trên màn hình điện thoại bật ra thông báo: Phương Thiền đã gửi lời mời kết bạn.
Triệu Vũ Tô kích động đến mức "tạch" một cái đứng bật dậy, khiến ba người còn lại trong phòng ngủ giật mình đờ đẫn.
Anh thu khóe miệng, bình tĩnh ngồi xuống, nhanh chóng đồng ý lời mời kết bạn.
Phương Thiền mở vòng bạn bè của Triệu Vũ Tô, chỉ có một dòng: "Có lẽ là ánh đèn chiếu lên anh và em lúc này; lại có lẽ là bài hát anh đang nghe trong tai nghe đó; càng có lẽ là tình yêu không thể hủy diệt giấu sâu trong lòng em dành cho anh. Lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh..."
"Đoạn lời nói trong vòng bạn bè của lớp trưởng, sao tớ lại thấy quen thuộc thế nhỉ?"
Phương Thiền xem xong luôn cảm thấy rất quen.
"Thấy ở đâu? Trong sách? Hay phim ảnh?"
Trần Ưu Ưu tò mò hỏi.
Phương Thiền xuống giường, ngồi ở bàn học, nhắm mắt cố gắng hồi tưởng.
Sau đó cô hé miệng miêu tả sinh động, ba người còn lại đầy mong chờ đợi câu trả lời.
"Tớ quên rồi."
Phương Thiền nghẹn nửa ngày chỉ nói ra ba chữ này.
Ba người thất vọng ai làm việc nấy.
Trần Ưu Ưu giả vờ tức giận nhẹ nhàng búng một cái vào trán cô.
Ăn xong bữa trưa trở lại ký túc xá, Phương Thiền ngồi ở bàn học ôm máy tính xem phim thần tượng ngôn tình.
Một đoạn phim nữ chính cưỡi lên người nam chính đột nhiên kích thích Phương Thiền.
Trong đầu cô bỗng nhiên hiện ra hình ảnh chính mình cưỡi trên người Triệu Vũ Tô.
Ký ức trong đại não rời rạc, vụn vặt.
Phương Thiền không thể tin nổi che miệng: "Không thể nào!!"
Cô vội vàng chạy đến phòng nghỉ hậu trường tiệc Nguyên Đán, đẩy cửa vào, bật đèn.
Phương Thiền từng bước một đi về phía chiếc sofa dưới ánh đèn đó.
Những mảnh ký ức vụn vỡ trong đầu một lần nữa liền mạch trở lại.
Vào ngày diễn ra tiệc Nguyên Đán, tất cả sinh viên năm nhất đều mặc quần áo lộng lẫy trong lễ đường.
Phương Thiền mặc Hán phục, tiện tay chọn một ly rượu màu xanh trên bàn và tự rót đầy.
Người dẫn chương trình trên sân khấu nói xong lời mở màn, tất cả mọi người cùng nâng chén uống.
Phương Thiền uống xong rượu, không bao lâu men say đã lên đầu.
Cô đầu óc choáng váng nhìn thấy Triệu Vũ Tô một mình đi về phía hậu trường.
Sau đó cô như bị ma xui quỷ khiến, loạng choạng đi theo.
Triệu Vũ Tô cũng mặc một bộ áo dài Hán phục màu trắng, ngồi trong phòng nghỉ nghe nhạc.
Phương Thiền đột nhiên đẩy cửa vào, khiến anh giật mình.
Phương Thiền loạng choạng bước vào phòng nghỉ, động tác nhanh nhẹn khóa cửa lại, rồi xoay người đi về phía Triệu Vũ Tô.
Cô mặc bộ tố y màu trắng thời Tấn triều, tóc dài búi đuôi tóc buộc dây đỏ, trên đầu cài trâm gỗ.
Triệu Vũ Tô vẻ mặt ngơ ngác nhìn Phương Thiền từng bước một đi về phía mình.
Cô nhắc váy dài vướng víu lên, rồi lập tức cưỡi lên người Triệu Vũ Tô.
Triệu Vũ Tô sợ hãi dùng sức lùi lại.
Phương Thiền một tay ôm lấy cổ anh, giật tai nghe Bluetooth trên tai anh xuống.
Cô đưa tình nhìn anh: "Vũ Tô à! Em nhớ anh lắm! Sao anh lạnh lùng thế, chẳng thèm để ý đến em gì cả."
Phương Thiền tinh nghịch vuốt ve lung tung trên người Triệu Vũ Tô.
Anh xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, một tay nắm chặt đôi tay đang lộn xộn của Phương Thiền, tay kia nhẹ nhàng đẩy trán cô: "Phương Thiền, cậu có phải uống say rồi không?"
Phương Thiền gục đầu dựa vào người Triệu Vũ Tô, giọng mềm mại như bông: "Có lẽ là ánh đèn chiếu lên anh và em lúc này; lại có lẽ là bài hát anh đang nghe trong tai nghe đó; càng có lẽ là tình yêu không thể hủy diệt giấu sâu trong lòng em dành cho anh. Triệu Vũ Tô, lâu rồi không gặp, em rất nhớ anh..."
Những lời nói của Phương Thiền giống như tia sáng ấm áp nhất trong mùa đông lạnh giá, bắn thẳng vào trái tim Triệu Vũ Tô.
"Phương Thiền, anh cũng rất nhớ em..." Lời Triệu Vũ Tô còn chưa nói xong, Phương Thiền đã hôn lên.
Phương Thiền ôm hy vọng cuối cùng tìm kiếm trong kẽ sofa, cuối cùng cũng tìm thấy chiếc tai nghe Bluetooth bị mình giật rơi trong ký ức.
"Này thế mà không phải mơ!!"
Phương Thiền thất thần ngồi trên ghế sofa, tay nắm chặt chiếc tai nghe Bluetooth kia.
Phương Thiền bừng tỉnh, hóa ra Triệu Vũ Tô vẫn luôn chờ mình xin lỗi, thảo nào anh lại lặp đi lặp lại nhiều lần bóng gió nhắc nhở.
Cô cầm chiếc tai nghe không dây thất thần trở về ký túc xá.
"Tiểu Thiền, cậu vừa rồi hoảng loạn chạy đi đâu vậy?" Trần Ưu Ưu vừa ngủ trưa dậy.
"Tớ có thể sẽ chết trẻ vì 'sốc' mất!" Phương Thiền mặt xám như tro tàn, ngồi thành chữ X trên ghế.
"Nói gì vậy?" Tôn Tú Tú theo thói quen đẩy đẩy chiếc kính bị trượt xuống.
"Các cậu còn nhớ buổi tiệc Nguyên Đán hôm đó không? Tớ bảo tớ không nhớ mình về bằng cách nào, nhưng... thực ra tớ đã được lớp trưởng đưa về."
"A?"
Trần Ưu Ưu lập tức tỉnh táo, ngồi xuống bên cạnh Phương Thiền. Tôn Tú Tú và Tiền Thật Thật cũng xúm lại.
"Nhanh nhanh nhanh, kể rõ đi!" Hồn hóng hớt trong Trần Ưu Ưu lại bùng cháy.
Phương Thiền từ từ kể lại, không lâu sau đã kể xong toàn bộ đầu đuôi câu chuyện.
Sau đó, ba người còn lại trong phòng ngủ há hốc mồm kinh ngạc.
"Cho nên... Tiểu Thiền, cậu thích lớp trưởng à?" Biểu cảm Tiền Thật Thật vô cùng nghiêm túc.
Phương Thiền sửng sốt một chút rồi chậm rãi mở miệng: "Tớ không biết."
"Vậy bây giờ cậu là phu nhân của lớp trưởng rồi, bài tập tổng kết cuối năm của mấy đứa mình lần này có phải có thể 'trốn' được rồi không!!" Biểu cảm Trần Ưu Ưu phấn khích.
Phương Thiền lườm Trần Ưu Ưu một cái: "Đây có phải là trọng điểm không? Tớ bây giờ sống chết chưa biết, cậu còn nghĩ bán tớ đi."
Trần Ưu Ưu cười vỗ vỗ vai Phương Thiền: "Lạc quan lên đi! Lỡ như mắt lớp trưởng không tốt lắm, ai! Lại trúng cậu. Nhìn xem Tiểu Thiền nhà chúng ta này, muốn khuôn mặt có dáng người, muốn dáng người có khí chất, muốn khí chất có phúc khí, muốn..."
Trần Ưu Ưu thực sự không nghĩ ra được nữa, Tôn Tú Tú vỗ vai cô, biểu cảm như đang nói: "Thật là làm khó cậu."
"Có lẽ... Lớp trưởng chỉ đang đợi cậu chủ động xin lỗi." Tiền Thật Thật đứng một bên, vẻ mặt đầy suy tư.
"Không ngờ tới, người đầu tiên thoát kiếp độc thân của phòng ngủ 203 chúng ta lại là cậu, con thỏ trắng nhỏ này." Trần Ưu Ưu cười trêu chọc Phương Thiền.
Tôn Tú Tú cũng đi theo cười, chỉ có Tiền Thật Thật trên mặt biểu cảm cười như không cười.
"Thực ra lớp trưởng tuy nhìn có vẻ tính tình không tốt lắm, cũng không kiên nhẫn, đối với mọi người đều lạnh lùng. Cũng rất nghiêm khắc, nhưng... ít nhất đẹp trai." Tôn Tú Tú nghiêm túc phân tích.
"Tú Nhi à! Cậu một câu liền lôi ra khắp nơi khuyết điểm của lớp trưởng rồi 'gượng ép' thêm một cái ưu điểm mà ai cũng biết."
Trần Ưu Ưu có chút hả hê khoa tay múa chân.
Đúng lúc mấy người đang trò chuyện hăng say, điện thoại của Phương Thiền reo.
Cô cầm lên xem: Triệu Vũ Tô mời bạn trò chuyện qua giọng nói.
Phương Thiền đột nhiên cảm thấy điện thoại hơi nóng tay, lập tức ném xuống bàn.