Tần Tri Luật bị An Ngung ôm chầm lấy, hắn rũ mắt, nhìn cậu một lúc lâu rồi mới ghé sát vào tai cậu, thấp giọng hỏi: “Cậu đang làm gì thế hả.”
Tiếng hắn nói nghe rất khẽ, cảm tưởng sẽ bị gió cuốn đi ngay.
An Ngung rất hiếm khi nào cảm thấy người mình đang ôm lại yếu ớt một cách rõ ràng đến thế. Cậu im lặng hồi lâu không đáp, Tần Tri Luật lại hỏi, “Nhìn trộm được gì rồi?”
“Chẳng gì cả, trưởng quan.” An Ngung lập tức trả lời, nói dối gần như đã trở thành bản năng. “Tôi chỉ vô tình tiến vào ký ức của ngài hai lần thôi. Cả hai lần ấy, thế giới kia tối đen, chỉ có một tòa tháp cao lạnh lẽo, chẳng còn gì nữa cả.”
Tần Tri Luật nhìn mái tóc trắng đang bay trong gió, một lúc lâu sau mới đưa tay đè sát chúng xuống đầu cậu, không tiếp tục truy hỏi nữa.
“Găng tay của ngài toàn sáp nến thôi.” An Ngung buông hắn ra, giữ chặt lấy những ngón tay kia, tiện thể lấy đi cả mảnh gương vỡ trong tay phải hắn, đồng thời cởi cả chiếc găng tay cũ kĩ tìm được ở cô nhi viện.
Tần Tri Luật nhíu mày, “Cậu…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play