An Ngung đứng dưới mái hiên, nhìn gió tuyết từ từ biến đổi.
Bầu trời tối sầm đi, gió thổi những bông tuyết bay tán loạn khắp nơi như đứa trẻ con ngỗ nghịch đang chơi ném cát.
“Gương cực kỳ nhạy bén, nó đã nhận ra rằng Kiến Tinh đang gặp nguy hiểm. Mỗi lúc như thế, thời tiết sẽ trở nên cực kỳ khó lường, sinh vật biến dị cũng sẽ trở nên nóng nảy hơn, thậm chí tự giết hại lẫn nhau. Chuyện như thế này đã từng xuất hiện vài lần, dần dà, mọi người không còn dám có những suy nghĩ xằng bậy với Kiến Tinh nữa.”
A Nguyệt nhìn tuyết rơi lả tả giữa không trung, “Thuốc độc là cách duy nhất có hy vọng gi.ết ch.ết được Kiến Tinh. Tôi chỉ sợ mình không kịp gi.ết ch.ết cậu ấy trước khi bị xử quyết. Nếu thế, lưng cậu ấy sẽ càng đeo nhiều ám ảnh nặng nề hơn, hơn nữa…” Cậu rũ mắt, cười khổ, “Cậu ấy thật sự sẽ chỉ còn một mình.”
An Ngung im lặng nhìn bàn tay rướm máu của A Nguyệt. Khi được thả ra khỏi không gian bị bẻ cong, cậu sợ đến mức ngã ngồi, tay chống xuống đất nên bị thương.
An Ngung nắm lấy mảnh gương vỡ trong túi áo, muốn nghe được tiếng ồn ào trong đầu.
Một lát sau, A Nguyệt bỗng nhận ra điều khác thường. Cậu kinh ngạc nhìn lòng bàn tay mình, những vết rách ngang dọc trên đó đang lành lại, nhanh chóng kết vảy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT