Trần Niệm đứng dậy, vỗ sạch tuyết bám trên người. Cậu ta nhìn thẳng vào An Ngung, “Thực ra tôi đã từng gặp anh, 21301222, đứa trẻ vô danh bị bỏ rơi. Đôi mắt anh rất khó bị lãng quên.”
Cậu ta dừng lại rồi khẽ nói tiếp, “Năm đó, tôi lớn hơn anh tận mấy tuổi, giờ thì hoàn toàn ngược lại.”
Căn cứ theo ID, Trần Niệm vào cô nhi viện năm 2137, quả thật có khoảng một năm cùng ở nơi này với An Ngung nhưng An Ngung thực sự không nhớ được cậu ta.
Trần Niệm mỉm cười giải thích, “Trong một lần kiểm tra cơ thể, anh là người xếp hàng phía trước tôi. Khi chờ được gọi tên, có người nhắc nhở tôi rằng anh là quái vật một năm ngủ đến 10 tháng, bảo tôi nên tránh xa anh ra.”
Trong tai nghe, Tần Tri Luật bình luận: “Tôi cảm thấy đây mới là nguyên nhân năm xưa không ai tìm tới kiếm chuyện với cậu.”
An Ngung: “…”
Trần Niệm tiếp tục vừa nhớ lại vừa nói: “Hôm đó có rất nhiều người nằm trong danh sách, các nhân viên quản lý bận tối mắt tối mũi đến mức dùng băng gạc đã dùng với anh để lau máu cho tôi. Bà ấy còn kiên quyết cam đoan với tôi rằng mọi kết quả kiểm tra được ở anh đều bình thường nhưng tôi lại lo lắng đến mức mất ngủ liền mấy ngày.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT