“Không nhìn thấy con kiến bé nhỏ
Thần vô tình ngã xuống, tan vỡ, say ngủ, hợp lại, rời đi
Chưa một lần thèm nhìn con kiến
Thần không biết yêu người
Chỉ con người mới biết yêu nhau.”
Kết thúc câu thơ cuối cùng, chuông ở nhà thờ vừa lúc kêu vang. Tiếng chuông đẩy bầu không khí lạnh căm cuối đông đầu xuân đi xa, bay qua bầu trời thành phố chính của loài người, quanh quẩn thật lâu trên thế giới này.
Đây là hồi chuông đầu tiên được ghi lại, hồi chuông từ biệt. Loài người dùng sức đóng xuống dòng sông thời gian thêm một chiếc cọc gỗ, lấy dấu mốc này chính thức từ biệt thảm họa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT