“Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?”

Nữ hoàng đầu đội vương miện, thân khoác bộ cánh đen thêu hoa lộng lẫy, vuốt ve chiếc gương tinh xảo. Đôi môi đỏ mọng của nàng thốt lên khát khao tột bậc về cái đẹp.

Ai mới là người đẹp nhất thế gian này?

Shelir đang định trả lời thì tất cả hình ảnh bỗng chốc vụt tắt trong khoảnh khắc tiếp theo.

“Shelir, Shelir dậy mau trả lời câu hỏi nào!”

Giọng nói tràn đầy năng lượng của hệ thống như ma âm văng vẳng bên tai Shelir, đánh thức cậu khỏi giấc mộng.

Shelir mở đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ, một chưởng gạt phăng con quạ đen hóa thân của hệ thống. "…Ồn ào quá…" Giọng cậu lười biếng, mang theo chút khàn khàn rất nhỏ của người vừa tỉnh giấc, những âm điệu vô thức kéo dài khiến nó thêm phần trầm thấp, đầy nam tính

Con quạ đen bị hất văng lộn vòng trên không, rồi lại bay đến trước mặt Shelir: “Một tháng đã hết rồi, tên kia sắp dùng cậu đấy.”

"Khoan đã" Shelir ngồi dậy, sửa lại cách dùng từ của hệ thống: “Là tìm đến tôi để giải đáp thắc mắc, không phải dùng tôi.”

"Được rồi, được rồi" hệ thống đáp lời qua loa "Thế nào cũng được, cậu mau dậy đi." Nó nhanh chóng bay đến trước khung cửa sổ đối diện giường, thuần thục dùng mỏ kéo tấm màn in họa tiết màu đen.

Sau tấm màn là một chiếc gương lớn.

Bình thường chiếc gương này chỉ dùng để soi nhưng vào những thời điểm đặc biệt nó lại trở thành phương tiện kết nối thế giới bên ngoài với không gian trong gương. Nó không chỉ có thể là một lối ra, mà còn có thể hiển thị cảnh tượng từ thế giới bên ngoài.

Dưới sự thúc giục của hệ thống quạ đen, Shelir bước đến trước gương.

Trong gương là một thiếu niên trẻ trẻ với làn da tái nhợt, đường nét tinh xảo với đôi mắt hồ ly màu vàng kim đầy ma mị.

Gần khóe mũi trái của thiếu niên ấy có một nốt ruồi son và mái tóc đen dài ngang lưng được buộc gọn gàng bằng một dải ruy băng nhung thiên nga, điểm xuyết một chiếc lông chim vàng óng ánh giữa những lọn tóc hơi vểnh lên.

“..Ma kính ơi, Ma kính…”

Theo một tiếng động vang lên từ bên ngoài, hình ảnh trong gương cũng chuyển từ Shelir sang người vừa cất lời.

Đó là một người đàn ông trung niên béo tốt ăn mặc rất chỉn chu với mái tóc vuốt ngược thời thượng.

Borsch.

Tên người đàn ông này hiện lên trong tâm trí Shelir.

Ông ta là thương gia giàu có nhất thị trấn Caldera, đã mua Shelir từ một tiểu thương du hành cách đây hơn nửa tháng.

Vị phú thương này mới cưới người vợ thứ chín cách đây vài ngày và luôn hy vọng người vợ trẻ đẹp này Fuela có thể sinh cho ông ta một người thừa kế xinh đẹp.

Trong gương sắc mặt Borsch hơi đờ ra có chút căng thẳng hỏi vấn đề mà ông ta quan tâm nhất hiện tại: “Ma kính, xin hãy cho ta biết liệu vợ ta, Fuela có thể sinh cho ta một đứa con trong năm nay không?”

Borsch từ trước đến nay thích mỹ nhân trong trang viên rộng lớn của hắn, ngoài chín nười vợ còn có thêm vài nam sủng. Thật đáng tiếc, tám người vợ trước đều vì nhiều lý do khác nhau mà không thể sinh cho ông ta một người thừa kế.

Giờ đây, ông ta đã ngoài 40 và thực sự khao khát một đứa con nối dõi để kế thừa gia sản.

Nghe câu hỏi của Borsch, Shelir trong gương không có chút biến đổi biểu cảm nào.

Kể từ khi trở thành Ma kính của thế giới này Shelir mỗi tháng sẽ vô điều kiện trả lời một câu hỏi từ người bên ngoài. Chức năng gần như toàn tri của cậu cho phép cậu giải đáp bất kỳ thắc mắc nào cho người sở hữu mình.

Hơn hai năm qua, Shelir đã trả lời không dưới hai mươi câu hỏi.

Những câu hỏi này đa dạng từ chuyện nhỏ nhặt như tiệm bánh ngọt đối diện còn lại bao nhiêu chiếc bánh pho mát trái cây cho đến vấn đề lớn lao như khả năng thành công của một vụ ám sát quốc vương Ariland và tỷ lệ bị thay thế là bao nhiêu.

Trong số đó câu hỏi của Borsch thực sự không có gì đặc biệt.

Shelir tháo chiếc lông chim cài trên tóc xuống, điềm tĩnh viết câu trả lời lên mặt gương.

Bên ngoài, Borsch đang thấp thỏm chờ đợi, đôi mắt không rời khỏi chiếc gương mà ông ta đã bỏ ra một số tiền lớn để mua.

Dù lúc mua chiếc gương này gã thương nhân du hành đã ca ngợi nó lên tận mây xanh, nói rằng đó là Ma kính trọng huyền thoại biết mọi chuyện trên đời nhưng thực ra trong lòng Borsch vẫn còn đôi chút hoài nghi.

Rốt cuộc xét về ngoại hình chiếc gương này, ngoài phần khung chạm khắc hoa văn khá phức tạp và khó hiểu ra thì chẳng khác gì những chiếc gương thông thường trên thị trường, thậm chí còn không tinh xảo bằng chiếc gương mà người vợ thứ chín của ông ta Fuela hay dùng.

Nghĩ đến hai mươi rương kho báu đã bỏ ra, Borsch không khỏi lẩm bẩm: “Ôi, Thần Quang Minh vĩ đại và nhân từ trên cao mong là ta không bị lừa!”

Ngay sau khi ông ta dứt lời, chiếc gương vốn dĩ tầm thường bỗng nhiên biến đổi, mặt kính xuất hiện những gợn sóng lăn tăn như mặt nước.

Cảnh tượng kỳ ảo này lập tức khiến Borsch kích động mở to hai mắt. Ông ta nín thở theo bản năng cố gắng kiềm chế không chớp mắt, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Một giây... Hai giây…

Những gợn sóng trong gương di chuyển trong ba giây rồi trở lại tĩnh lặng.

Ngay sau đó, một chuỗi chữ viết màu đen hiện ra:

“Fuela năm nay sẽ sinh hạ hài tử nhưng không phải con của ngài mà là của em trai ngài, Lofeel.”

Khuôn mặt Borsch cứng đờ, sự phấn khích và vui sướng trên mặt hắn tan biến trong tích tắc. Hắn trừng lớn hai mắt nhìn chằm chằm câu trả lời vài giây sau mới như bừng tỉnh từ cơn sốc, giận dữ hét lên đầy vẻ không thể tin được: “Không thể nào!”

Em trai hắn, Lofeel năm mười tuổi đã mắc phải chứng ngu dại không thể chữa khỏi. Đó là hình phạt dành cho Lofeel vì đã bán linh hồn cho quỷ dữ và từ bỏ ánh sáng.

Chuyện này không phải là bí mật ở khắp thị trấn Caldera!

Giờ đây cái gương này lại nói với hắn rằng đứa em trai điên điên khùng khùng của hắn sẽ có con với Fuela trong năm nay. Tính theo thời gian chắc chắn bây giờ bọn họ đã gian díu với nhau rồi! Chuyện này thực sự còn nực cười hơn cả việc tên hầu hạ ti tiện trong chuồng ngựa ngày mai có thể một bước lên tiên!

Borsch không thể cười nổi.

Là người giàu nhất thị trấn Caldera, ông rất khôn ngoan. Khi nghĩ đến chuyện người vợ thứ chín và Lofeel gần đây thân thiết với nhau sắc mặt ông trở nên khó coi.

Chẳng lẽ cái bệnh ngớ ngẩn đó vốn dĩ không có thật?

Chẳng lẽ Lofeel đã cố tình giả ngốc suốt mấy chục năm qua?

Sắc mặt Borsch ngày càng tệ, đến cuối cùng cả khuôn mặt ông hoàn toàn tối sầm lại. Ông siết chặt tay cầm kính, nghiến răng hỏi dồn: “Ma Kính, ngươi nói cho ta biết Lofeel có phải đang giả ngốc không?”

“Đúng là đang giả ngốc.”

Shelir tự trả lời trong đầu.

Không chỉ giả ngốc, hắn ta còn luôn âm thầm lên kế hoạch chiếm đoạt tài sản của ngươi, ngày hành động đã định sẵn rồi ngay tháng sau.

Nhưng Borsch đương nhiên không thể nghe thấy những điều này.

Shelir cũng không thể nói cho ông ta biết những câu trả lời đó vì dù sao thì số lần trả lời trong tháng này của hắn đã dùng hết rồi.

Bỏ mặc Borsch đang nổi giận ở bên ngoài, Shelir ngáp nhẹ một cái. Cậu thong thả kéo rèm lại rồi không vội vàng trở về. Shelir định ngủ bù một giấc nữa.

Đương nhiên Borsch ở bên ngoài hoàn toàn không biết gì về những gì diễn ra trong gương. Khi thấy mặt gương không hiện ra thêm chữ nào sự bực bội trong lòng ông càng tồi tệ hơn. 

Một ngọn lửa giận dữ không thể kiềm chế bùng lên từ tim, dồn thẳng lên đỉnh đầu: "Lofeel có phải đang giả ngốc không? Hắn có phải đang âm mưu gì không? Hắn và Fuela quan hệ với nhau từ khi nào?" Borsch liên tiếp hỏi ba câu hỏi.

Thế nhưng dù là câu hỏi nào Ma kính cũng không hề có phản hồi.

Tức giận quá mức Borsch thẳng tay ném mạnh chiếc gương đi.

“Đông!”

Chiếc gương xoay tròn trên không rồi rơi xuống đất phát ra một tiếng động nặng nề. Cùng lúc đó, Shelir đang đi về phía mép giường trong gương cũng bị chấn động giống như động đất làm cho loạng choạng suýt chút nữa va vào góc giường.

Ánh mắt lười biếng của Shelir lập tức trở nên lạnh lẽo.

Cậu hơi quay đầu lại, nhìn con quạ đen đang bay bên cạnh mình, mỉm cười nói: “Thằng béo ngoài kia vừa ném gương đúng không?”

Con quạ đen toàn thân run rẩy, vừa gật đầu lia lịa vừa thầm cầu nguyện cho Borsch tự lo liệu.

………

Tối hôm đó

Mỗi đêm, Borsch đều có mỹ nhân bầu bạn nhưng lần này ông lại bất ngờ chọn ngủ một mình. Chuyện Lofeel giả ngốc và cấu kết với Fuela đã giáng một đòn mạnh vào ông, khiến Borsch bắt đầu đa nghi, nhìn ai cũng thấy có vẻ hai lòng.

Vốn là người ngủ rất ngon ông trằn trọc mãi trên giường cho đến tận nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.

Thế nhưng vừa mới chợp mắt, giữa trán ông đã bị một vật gì đó va vào. Cơn đau bất ngờ khiến ông bừng tỉnh khỏi giấc mộng.

Borsch kinh hãi ngồi bật dậy tay xoa cái u sưng trên trán và cảnh giác hỏi: “Ai đó!”

Vừa dứt lời, ông nghe thấy một tiếng cười không quá rõ ràng.

Tiếng cười đó rất nhẹ như một lời chế nhạo xa xăm, mơ hồ và khó phân biệt.

Borsch đột ngột nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cách giường khoảng hơn hai mét trên bệ cửa sổ, có một bóng người đang ngồi ở đó. Vì đối phương ở vị trí ngược sáng Borsch không thể nhìn rõ hình dáng chỉ thấy một đường nét. 

Ông chú ý thấy ở tai đối phương có một vật màu đỏ lấp lánh, nhỏ xíu, giống như một mặt dây chuyền hồng ngọc. Nó hơi chói mắt nhưng lại toát ra một vẻ lạnh lẽo khó hiểu.

Lông mày Borsch giật lên bản năng mách bảo nguy hiểm đang đến gần. Cơn đau nhói trên trán cũng cho ông biết rằng việc kẻ đó đến vào giữa đêm chắc chắn không phải chuyện tốt.

Đây là một tên trộm thông thường hay là một sát thủ do kẻ thù nào đó phái đến?

Nếu là tên trộm thì còn có đường sống để thương lượng, còn nếu là kẻ sát thủ…

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play