☆ Chương 5: Có thai
Đêm hôm đó, Mạc Thiếu Khanh nằm trên giường, trong lòng vừa háo hức vừa bồn chồn đến mức không tài nào chợp mắt được. Lần đầu tiên trong cuộc đời lang bạt ba mươi năm, cậu sắp thực sự có một mái nhà của riêng mình, dù chỉ là một căn phòng nhỏ, nhưng cũng đủ làm cậu xúc động không thôi.
Hôm nay, cậu cũng nhận ra rõ ràng cha mẹ Mạc đã sớm bàn tính kỹ càng, nói là thương lượng chứ thật ra mọi chuyện đã quyết xong xuôi. Việc xây phòng mới cho cậu được sắp xếp ngay từ sáng sớm, chỉ có chị dâu là không vui ra mặt, nhưng cũng chẳng nói gì thêm. Nghĩ đến chuyện có lẽ anh trai và chị dâu phải vay mượn thêm để lo chỗ ở cho cậu, Mạc Thiếu Khanh lại cảm thấy áy náy. Cậu tự hỏi bản thân có gì xứng đáng để được mọi người thương yêu, ưu ái đến vậy.
Dù sao đi nữa, nghĩa tình này, cho dù cậu chỉ là con nuôi thì cũng không thể tìm được người nhà nào tốt hơn.
Ba mươi năm qua, cậu chưa từng yêu ai, phần vì có chút nghi ngờ bản thân có thể không thích phụ nữ, phần vì chưa từng gặp người nào thật sự hợp ý. Cậu không dám chắc nếu mình có “bước lệch” thì sẽ tổn thương gia đình thế nào.
Đêm nay định sẵn là một đêm trằn trọc không yên.
Ở phòng bên, Lý Lệ Nhi cứ nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định nói chuyện phá dỡ và chuyện nhà cửa với mẹ đẻ. Hôm sau tan làm xong, cô lập tức về nhà mẹ. Nào ngờ vừa mới mở lời đã bị mẹ dội cho một gáo nước lạnh. Bà Lý giận dữ mắng:
“Con đúng là hồ đồ! Bán như vậy chỉ có lỗ, mà con cũng đồng ý được!”
“Mẹ à, con thấy cũng tốt mà! Con với Thiếu Hoành dọn ra riêng, sống trong thành phố chắc chắn sướng hơn ở quê.”
Với Lý Lệ Nhi, chuyện “khu quy hoạch” gì đó cô chẳng hiểu lắm, chỉ biết quê vẫn là quê, không thể bằng thành phố.
“Vậy con có biết nhà mới sẽ đứng tên ai không?”
Bị hỏi vậy, Lý Lệ Nhi ngơ ngác:
“Chắc chắn là Thiếu Hoành rồi. Tiền do bên nhà anh ấy lo mà. Nhưng con cũng tính góp một phần. Mấy năm nay con để dành được ít tiền nhưng đều đưa cho ba mẹ hết rồi. Nếu con góp, ba mẹ cũng cho con mượn thêm ít, mẹ nhé, cho con mượn ba chục triệu thôi mà ~”
Cô nũng nịu, nhưng bà Lý đã có tính toán khác.
“Ba chục triệu? Mẹ không có đồng nào đâu, đi mà kiếm chỗ khác!” Vừa nghe tới tiền, bà Lý lập tức gạt phắt.
“Nhưng nếu con góp tiền, biết đâu họ sẽ ghi tên con cùng Thiếu Hoành thì sao?”
Bà Lý đảo mắt, lập tức nảy ra ý khác:
“Cũng không phải không được. Nhưng nếu ba mẹ góp thêm tám chục triệu, thì nhà đó phải có cả tên ba mẹ con nữa!”
“Tám chục triệu? Ba mẹ kiếm đâu ra nhiều vậy?”
Bởi của hồi môn của cô chẳng đáng là bao, ba mẹ trước nay cũng chưa từng bỏ đồng nào cho con gái.
“Trời ơi, lo gì! Cũng là vì con thôi. Con tưởng vay mua nhà dễ lắm à? Ba mẹ cũng phải lo hưởng chút sung sướng tuổi già nữa chứ!”
“Thật hả mẹ?” Lý Lệ Nhi nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn lung lay, dù gì cũng là cha mẹ, chẳng lẽ lại hại con?
“Nhưng mà nhà trong thành đắt đỏ, ít cũng ba trăm triệu, chưa tính tiền sửa sang, mà ba mẹ góp có tám chục, chưa được phần ba thì làm sao… Còn chuyện dưỡng già nữa chứ!”
“Ờ thì...” Bà Lý cân nhắc rồi lại than. “Có căn nhà nào sẵn mà giá rẻ không? Hai trăm triệu đổ lại?”
“Có đấy, nhưng là cái ở khu quy hoạch, khu Đông Hồ ấy. Nhưng ba mẹ chồng đã để dành cho chú út rồi.”
“Trời đất, có sẵn mà không cho các con, lại để cho thằng bé mới mười ba tuổi! Còn bắt vợ chồng con nai lưng trả nợ mua nhà mới. Mẹ biết cái khu Đông Hồ đó đẹp lắm, nhà mới kiểu Tây, tiện nghi đủ đầy, trường mẫu giáo đang xây nữa. Chỉ xa trung tâm chút thôi chứ có gì đâu mà thiệt.”
Lý Lệ Nhi nghe mà lòng dậy sóng, nhưng nghĩ cha mẹ chồng đã bàn tính xong xuôi, cô cũng khó mở miệng xin. Bà Lý thì âm thầm tính toán: nếu khéo léo, không bỏ ra đồng nào mà vẫn chen được tên con gái vào sổ đỏ, mai này dọn về ở cũng hưởng ké được.
Rồi bà Lý bất giác trách con:
“Mẹ nói này, con cưới đã một năm rồi mà bụng vẫn trống trơn, con mà đẻ được đứa cháu trai thì nhà chồng còn để cháu không có chỗ ở à? Khi ấy con chỉ việc đứng tên sổ đỏ thôi!”
Lý Lệ Nhi nghe vậy bực trong bụng: Cũng như mẹ thôi, đẻ mãi mới được mỗi con này còn gì!
“Giờ làm sao được, không con thì không nhà, con ngại mở miệng xin quá…”
“Trời ơi, không có năm nay thì sang năm chả lẽ cũng không có? Vì con, vì tương lai của con, phải tính trước đi…”
Nói đến đây, bà Lý bỗng thì thầm kế hoạch táo bạo bên tai con gái.
Về đến nhà, Lý Lệ Nhi vẫn bần thần. Ý mẹ quá liều, nhỡ bị phát hiện thì…
Thấy chị dâu thất thần, Mạc Thiếu Khanh lo lắng:
“Chị dâu, chị không sao chứ?”
Lý Lệ Nhi giật mình, vội nói không có gì rồi đi lên lầu, để lại Mạc Thiếu Khanh ngơ ngác: Nhìn vậy mà bảo không sao?
Tối đó, trong bữa cơm, Lý Lệ Nhi đã bình tĩnh hơn, nhưng vừa nghe mẹ chồng nói sẽ cho thêm tiền sửa nhà, lòng cô lại thấy áy náy khó tả.
Đêm xuống, nằm cạnh chồng, Lý Lệ Nhi vẫn không ngủ được. Cô nghe chồng kể chi tiết về căn nhà anh định mua: thuộc khu trung tâm, nhưng cũ kỹ, thiết kế xấu, chỉ được cái tiện đi lại, diện tích cũng không lớn, khoảng 100 mét vuông. So với khu Đông Hồ, nhà đó kém xa.
Lý Lệ Nhi càng nghĩ càng chán nản, càng thấy kế của mẹ ruột có lý.
Bên kia, bà Lý sốt ruột vì chưa thấy con báo tin, bèn cùng chồng mang quà sang tận nhà thông gia. Nhà Mạc đón tiếp nhiệt tình, riêng Lý Lệ Nhi thì như ngồi trên đống lửa.
Bà Lý không vòng vo, đặt quà lên bàn rồi buông một tin “sét đánh” khiến cả nhà Mạc chết lặng. Phải đến khi bà Mạc hoàn hồn, bà mới mừng rỡ quay sang con dâu:
“Lệ Nhi, chuyện lớn vậy sao con không nói sớm? Được mấy tháng rồi con?”
“Con… con…” Lý Lệ Nhi còn chưa kịp nghĩ, đã bị mẹ trừng mắt liếc một cái. Bà Lý liền nói thay:
“Được sáu tuần rồi! Nó định giữ bí mật để tạo bất ngờ cho Thiếu Hoành, nhưng tôi lo phá dỡ nhà cửa bây giờ không tiện nên mới nói ra trước.”
“Trời ơi! Con đúng là… Lệ Nhi, sao con không nói sớm cho mẹ mừng với!”
Mạc Thiếu Hoành nghe vậy thì sướng rơn, lắp bắp “em… em… em” không ngớt.
Lý Lệ Nhi lúc này cũng tĩnh lại. Nhìn chồng, cha mẹ chồng, em chồng, ai cũng mắt sáng rỡ nhìn mình, tự dưng cô thấy mãn nguyện vô cùng. Lúc này mà bảo không có thai thì còn ai tin nữa? Mà biết đâu cô thật sự đã có, vì mấy tháng rồi cô cũng chẳng để ý kỳ kinh nguyệt.
Thế là cô đỏ mặt làm nũng:
“Em định bất ngờ cho anh, ai ngờ mẹ lại nói ra trước…”
Cả nhà vui như mở hội. Bữa cơm hôm ấy tràn ngập tiếng cười.
…..
HẾT CHƯƠNG 5