Ninh Hương cố ý phủi phủi lên quần áo trên người: “Vậy sao? Đối với tôi từ khi rời khỏi nhà các cậu, ăn cơm cũng ngon miệng, ngủ cũng ngon giấc hơn, mỗi ngày trôi qua vô cùng tốt. Các cậu cũng biết tay nghề của tôi rồi, ai da, mỗi ngày tôi đều làm cho mình một bàn đầy đồ ăn, ăn từng miếng một, lại còn không có người nào cướp của tôi, thoải mái vô cùng...”
Mặt Giang Ngạn cùng Giang Nguyên đã tái đi rồi, rõ ràng là tức giận đến mức muốn đánh người, kết quả nghe thấy đồ ăn là miệng lại đầy nước miếng. Nhiều đến mức chảy ra cả khóe miệng, hai người cùng nhau nuốt xuống.
Ninh Hương nhìn hai thằng nhóc như vậy, lại tiếp tục khích thêm vào: “Thèm hả? Đáng tiếc là sau này các người không còn được hưởng lộc ăn này nữa.”
Giang Ngạn nắm c.h.ặ.t t.a.y trừng trừng mắt, tức giận giống như con nghé con: “Cha tôi sẽ mang mẹ kế mới trở về, Ninh Hương cô chờ xem, mẹ kế mới chắc chắn tốt hơn cô, người ta là người thành phố.”
Người thành phố hầu hạ cả một nhà các người?
Ninh Hương cười lạnh: “Được, tôi sẽ chờ.”
Giang sơn dễ đổi, cô không tin loại đàn ông như Giang Kiến Hải có thể lấy được một phụ nữ thành phố có học thức, hiểu lễ phép sống hạnh phúc một đời. Hôn nhân khác tình yêu, chỉ cần kết hôn và chung sống, tất cả đức hạnh của Giang Kiến Hải sẽ bộc lộ ra hết, gần như không có người phụ nữ nào có thể chịu đựng được việc anh ta coi mình là hoàng đế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT