Sau khi tiếng khóc đã tắt hẳn, Tiểu Nguyệt Nhi vẫn nép trong lòng Cơ Vô Lượng không chịu ngẩng đầu lên. Cậu chủ nhỏ vụng về xoa xoa đầu nàng, giọng đầy bối rối: “Tiểu Nguyệt Nhi, tha lỗi cho ta nhé. Lần sau nếu nàng không đồng ý, ta tuyệt đối sẽ không ép buộc nữa.”
"Không có lần sau! Vĩnh viễn không bao giờ đồng ý!" Cố Duyệt Âm bỗng ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhưng ánh lên vẻ giận dữ, cố gắng dùng ánh mắt khiến cậu chủ nhỏ hiểu rõ mình đã phạm phải sai lầm gì.
"Nhưng... thiên phong ca có nói khi chúng ta mười tuổi bắt đầu luyện thể, khí huyết cường thịnh sẽ khiến nam nhi có... những nhu cầu đặc biệt." Cơ Vô Lượng xoắn xuýt giải thích, hai má ửng hồng.
"Ta đã nói là không! Nếu còn dám như thế lần nữa, ta sẽ không thèm để ý tới cậu nữa!" Cố Duyệt Âm kiên quyết phản đối, giọng nói vang lên đầy quyết đoán.
Cơ Vô Lượng ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, khuôn mặt nhăn nhó như gặp phải bài toán hóc búa. Bỗng nhiên, cậu bé reo lên vui sướng: “Ta nghĩ ra rồi! Để ba ta ban thêm cho mấy tỳ nữ nữa là được! Thiên phong ca có tới bốn tỳ nữ cơ mà!”
"Tuyệt đối không được! Có ta rồi mà còn muốn ôm đông ôm tây như lũ sắc quỷ kia sao? Nếu cậu dám tìm thêm người, ta sẽ bỏ đi ngay lập tức!" Cố Duyệt Âm bất ngờ buột miệng nói ra lời đe dọa, rồi chợt giật mình vì chính lời nói của mình.
Cơ Vô Lượng tròn xoe đôi mắt, khuôn mặt ngơ ngác như không tin vào tai mình. Cậu lại tiếp tục ôm đầu suy nghĩ, dáng vẻ giống hệt các học giả đang đối mặt với công trình nghiên cứu vĩ đại.
Nhìn cậu chủ nhỏ nhíu mày suy tư, Cố Duyệt Âm bất giác nở nụ cười hả hê - đây chính là hình phạt xứng đáng cho kẻ dám khiến nàng khóc lóc.
Một lúc lâu sau, thấy Cơ Vô Lượng vẫn cau có khó nghĩ, nàng khẽ cất tiếng: "Còn lâu mới tới tuổi đó mà đã lo xa làm gì? Dù sao hiện tại cậu cũng chẳng làm được trò trống gì đâu..." Giọng nàng nhỏ dần, hai gò má ửng lên sắc hồng e thẹn.
"Tiểu Nguyệt Nhi vừa nói gì cơ? Ta không nghe rõ." Cơ Vô Lượng nghiêng đầu hỏi lại.
"Không có gì! Ý ta là thời gian còn dài lắm, đừng có nghĩ mấy chuyện vớ vẩn!" Cố Duyệt Âm vội vàng đáp trả, trong lòng tự trách mình sao lại buột miệng nói ra lời ấy.
"Ừm, nhưng ta nhất định sẽ khiến Tiểu Nguyệt Nhi tự nguyện đồng ý!" Cơ Vô Lượng bỗng tràn đầy tự tin, ánh mắt sáng rực lên.
Nói rồi, cậu bé bất ngờ ôm chặt lấy eo nàng, khiến Cố Duyệt Âm giật mình.
"Làm gì thế? Vừa mới hứa là không ép ta mà!" Nàng giận dữ phản đối.
"Chỉ ôm thôi mà. Tiểu Nguyệt Nhi mềm mại lại thơm tho quá! Cho ta ôm một chút được không?" Cơ Vô Lượng mở to đôi mắt long lanh nhìn nàng, ánh mắt trong veo như nước hồ thu.
Ánh mắt thiên thần ấy khiến trái tim Cố Duyệt Âm chợt mềm lại. "Chỉ... chỉ được ôm thôi đấy nhé! Không được... sờ lung tung đâu!" Nàng lí nhí đáp, gương mặt đỏ bừng như trái chín.
Trong phòng ăn sang trọng, Cơ Vô Lượng kiên quyết bế Cố Duyệt Âm ngồi cùng bàn khiến các tỳ nữ khác trầm trồ ghen tị.
"Thiếu gia, món ăn hôm nay thật tuyệt!" Cố Duyệt Âm dù ăn uống cử chỉ vẫn thanh nhã nhưng tốc độ lại nhanh gấp đôi cậu chủ nhỏ.
"Tiểu Nguyệt Nhi mới là món ngon nhất nhân gian của ta!" Cơ Vô Lượng bỗng nhiên tuyên bố một câu khiến cả phòng sửng sốt.
"Phụt!" Cố Duyệt Âm suýt phun cả miệng cơm ra ngoài. “Trời ơi! Ai dạy cậu nói mấy lời sến sẩm thế này?”
"Trong sách viết thế mà. Sách Diễm Hương Lâu thiên phong ca mua cho ta xem ấy!" Cơ Vô Lượng hồn nhiên tiết lộ nguồn gốc tri thức của mình.
Nghe đến cái tên lầu xanh nổi tiếng, Cố Duyệt Âm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng thầm nguyền rủa Cơ Thiên Phong đã dạy hư chủ nhân của mình.
Đúng lúc đó, tiếng gọi vang lên từ cửa: "Vô Lượng! Ra ngoài thành săn thú không?" Cơ Vô Đạo xuất hiện cùng ba cậu bé khác. Cả bốn đều trầm trồ thán phục trước vẻ đẹp lộng lẫy của Cố Duyệt Âm.
"Đi, làm gì không đi nha, vừa vặn cơm nước xong xuôi, đi." Cơ Vô Lượng hưng phấn nói.
"Chủ nhân." Cố Duyệt Âm nhẹ nhàng gọi khẽ, đôi mắt đẹp như ngọc bích lấp lánh nước mắt hướng về Cơ Vô Lượng, dùng ánh mắt ra hiệu: Vừa rồi còn làm ta khóc, bây giờ nhất định phải dẫn ta đi chơi, không thì ta sẽ khóc ngay cho mọi người thấy, khiến cậu mất mặt!
Cố Duyệt Âm trải qua hai kiếp người nhưng chưa từng đi săn bao giờ, vừa nghe nói đi săn liền vô cùng phấn khích.
Cơ Vô Lượng tuy bình thường có phần nghịch ngợm, nhưng lúc này lại hiểu ngay ý nàng: “Tiểu Nguyệt Nhi cũng đi cùng nhé.”
"Đã chủ nhân nói vậy, vậy ta cũng đi theo để chăm sóc chủ nhân vậy." Cố Duyệt Âm hơi kiêu ngạo nói thêm.
“Tốt lắm, chúng ta lên đường thôi!”
Thế là cả đoàn người háo hức lên đường, bắt đầu cuộc phiêu lưu mới trong khu rừng nhỏ ngoại thành. Cố Duyệt Âm bước đi với bước chân nhẹ nhàng nhưng không giấu nổi sự phấn khích trong lòng. Nàng liếc nhìn Cơ Vô Lượng đang bước đi hiên ngang phía trước, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Dù vừa trải qua chuyện không vui, nhưng giờ đây nàng lại thấy vui sướng khi được cùng cậu chủ nhỏ tham gia cuộc săn đầu tiên trong đời.