Đêm xuống, trong sân nhỏ sạch sẽ yên tĩnh, Vân Phi Tuân ôm chặt lấy Tô Liên Y, như thể chỉ có ôm thật chặt như vậy mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của nàng, và khẳng định quyền sở hữu của mình.
Tô Liên Y bị siết đến đau nhức, đành âm thầm gồng mình chống đỡ. Chỉ cần nhìn vào lồng ngực phập phồng của đối phương cũng đủ biết, hắn đang giận, và giận không nhẹ.
Tô Liên Y tự thấy mình thật kỳ quặc. Rõ ràng Vân Phi Tuân đang hiểu lầm, đang nổi giận, nhưng nàng chẳng hề thấy lo hay áy náy, ngược lại còn thấy… vui. Hắn càng tức giận, càng cho thấy hắn quan tâm nàng. Cái cảm giác được ai đó đặt trong tim, nâng niu như bảo vật… thật sự rất tuyệt.
“Còn không nói? Tô Liên Y, nàng mau giải thích cho ta.” Vân Phi Tuân bắt đầu cuống.
Tô Liên Y lại càng không muốn nói. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt lo lắng của hắn, khóe môi khẽ nhếch lên, cứ thế mỉm cười, hưởng thụ cái niềm hạnh phúc có chút lệch lạc này.
Vân Phi Tuân càng lúc càng sốt ruột. Từ lần thổ lộ đầu tiên đến lần thứ hai, hắn đã phải tốn biết bao công sức mới có thể khiến nàng mở lòng. Sao có thể dễ dàng để nàng rời xa được? Hắn siết lấy vai nàng, kéo nàng ra khỏi lòng mình, giữ một khoảng cách, đôi mày nhíu chặt đến mức gần như dính vào nhau. Ánh mắt vốn sâu thẳm, lúc này vì cau mày mà càng lún sâu như hố không đáy. Sống mũi cao, môi mím chặt, cả khuôn mặt như được đẽo gọt từ đá tảng.
Tô Liên Y ngắm nhìn “thành quả lao động” của mình, tâm trạng lại càng nhẹ nhõm đến lạ lùng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT