Tòa nhà lộng lẫy, bên trong trang hoàng cực kỳ tráng lệ, vài vị nhạc công ngồi một bên gảy đàn tấu nhạc, âm thanh nhẹ nhàng êm dịu chỉ để che đi một loại âm thanh lúng túng đang vang vọng. Tiếng đổ vỡ lách cách, xen lẫn tiếng cười khóc lẫn lộn, đầy quái dị.
Tô Liên Y đưa mắt nhìn quanh, vừa trông thấy rõ liền hơi sững sờ.
Giữa phòng là một nam nhân trung niên, dáng người gầy gò, chừng ba mươi lăm tuổi, diện mạo thanh tú, tuy khuôn mặt đã có dấu vết của năm tháng, nhưng ánh mắt lại trong sáng như trẻ con. Hắn không ngừng nhặt lấy những món đồ sứ bên cạnh, giơ cao quá đầu rồi đập mạnh xuống đất. Mỗi lần tiếng đồ sứ vỡ tan vang lên, hắn lại vỗ tay cười lớn, nét mặt vặn vẹo như đang khóc mà lại như đang cười.
Phản ứng đầu tiên của Tô Liên Y là… người này bị tâm thần à!?
Nhưng rồi khi những món đồ bên cạnh hắn đã bị đập hết, hắn liền ngồi bệt xuống đất, uốn éo lắc lư, vừa khóc vừa kêu gào. Hạ nhân vội vã bưng thêm một đống đồ sứ mới đến đặt ngay dưới chân.
Nam nhân kia thấy vậy thì vô cùng vui vẻ, lại tiếp tục hí hửng đập đồ.
“Khiêm nhi.” Âu Dương lão gia khẽ cất tiếng gọi. Có lẽ chính là đang gọi tên người kia. Người đàn ông trung niên “Khiêm nhi” nghe tiếng cha mình gọi, dần dần dừng lại động tác, mặt mày hớn hở, miệng lẩm bẩm: “Cha… cha… ha ha… cha… vui lắm… cho cha chơi nè…”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT