Huyện Nhạc Vọng, tại tửu quán của Tô gia.
Lôi Tử được sự chỉ dạy nghiêm khắc của Tô Liên Y đã học được cách chăm sóc người bệnh, đặc biệt là những ai bị thương ngoài da. Những bệnh nhân thế này tuyệt đối không được tự ý cử động, tránh rách miệng vết thương, phải để người khác làm hết mọi việc, còn họ thì chỉ cần thả lỏng nghỉ ngơi.
Hắn đút cháo, đưa thuốc, kê thêm một đống gối sau lưng Tô Hạo để Tô Hạo nửa nằm nửa ngồi cho thoải mái. Trên đùi đặt một quyển sổ kế toán, để Tô Hạo tiện tay lật xem giải buồn.
“Ngươi tên là Lôi Tử à?” Hôm nay tinh thần Tô Hạo khá tốt, bắt chuyện với tiểu nhị đã chăm sóc hắn mấy ngày qua. Lôi Tử thông minh, lanh lợi, mấy hôm nay thậm chí còn dọn hẳn tới quán rượu, vừa trông tiệm vừa lo cho ông chủ.
“Dạ, tiểu nhân tên là Lý Đại Lôi. Nghe nói lúc ta sinh ra thì sét đánh vang trời, nên mọi người đều gọi ta là Lôi Tử.” Lôi Tử vội vàng đáp lời.
Tô Hạo bật cười, giọng mang theo vài phần nhẹ nhõm: “Miệng mồm lanh lợi, tay chân nhanh nhẹn, sau này chắc chắn có ngày nên chuyện lớn.”
Lôi Tử ngượng ngùng gãi đầu cười: “Tiểu nhân hầu hạ lão gia không phải để nịnh nọt đâu ạ, chỉ là muốn báo đáp ơn của sư phụ thôi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT