Lý Ngọc Đường nằm mơ cũng không ngờ, cái tên mình lại bị ghép với Tô Liên Y lần nữa theo cái kiểu như thế này. Tin đồn lần này còn tệ, còn quá quắt hơn cả lần trước. Trong ngực hắn như có lửa cháy, nhưng chính bản thân cũng không nhận ra, dù lời đồn đã tệ hơn xưa rất nhiều, nhưng cơn giận của hắn lại… không còn dữ dội như trước.
Tiêu gia cũng được xem là một trong những nhà lớn ở huyện Nhạc Vọng, lâu nay làm ăn buôn bán, chuyên nhập khẩu các loại gỗ quý từ khắp nơi. Tiêu gia chỉ có độc đinh một đời, mà lão gia nhà ấy còn đang khỏe mạnh, chẳng nỡ để con trai chịu khổ nên bèn mở vài cái cửa hàng trong huyện cho hắn “chơi cho vui”.
Tiêu công tử  tên là Tiêu Đam. Chữ “Đam” ấy vốn có nghĩa là mê đắm. Đủ thấy cả nhà yêu chiều hắn đến mức nào.
Ngoài hắn ra, Tiêu gia toàn là con gái, đông như hoa viên trong Hồng Lâu Mộng, còn lý tưởng sống của Tiêu Đam thì khỏi nói, “yêu khắp cõi hồng trần, tiếc từng đóa ngọc ngà”.
Lạ một điều, Lý Ngọc Đường vốn nổi tiếng là người kiêu ngạo, lạnh lùng, chẳng gần gũi ai lại có thể thân thiết với cái gã phong lưu trêu hoa ghẹo nguyệt như Tiêu Đam từ bé đến lớn. Ngoài Tiêu công tử ra, Lý Ngọc Đường gần như không có giao tình sâu sắc với ai khác.
Ngày hôm đó, Lý Ngọc Đường bực bội suốt cả ngày. Tại sao ánh mắt ai nhìn hắn cũng là lạ? Nhưng tính cách hắn vốn không cho phép mình đi khắp nơi hỏi han, đành nuốt cục tức vào trong lòng. Đến tối, gọi Tiêu Đam đi uống rượu giải sầu ở Phong Thiện Lâu.
Tiêu Đam phe phẩy cây quạt xếp, làm ra vẻ công tử phong lưu: “Ngọc Đường à, mấy ngày nay ngươi nổi tiếng khắp huyện Nhạc Vọng đó nha.” Vừa nói vừa cười cười đầy ám muội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play