Huyện Thanh Châu tuy nhỏ hơn Nhạc Vọng một chút, nhưng diện tích lại rộng lớn, thậm chí còn lớn hơn cả thành Đông Ninh mà Tô Liên Y từng đến trước đó.
Ban đầu, Tô Liên Y không hiểu vì sao lại tồn tại những huyện thành phồn hoa đến vậy. Sau mới nghe nói, do những nguyên nhân lịch sử, một số huyện lớn không thể được nâng cấp thành thành trì, thế nên mới xuất hiện những huyện còn sầm uất hơn cả thành thị. Điều này giống như khái niệm "thành phố trực thuộc trung ương" ở hiện đại vậy. Dĩ nhiên, vẫn có khác biệt, nhưng Tô Liên Y tạm thời lấy cách ấy để hình dung.
Không quá ngột ngạt như đô thành, nhưng vẫn giữ được sự phồn hoa của đô thành, sống ở nơi thế này, thực sự rất dễ chịu.
Lúc này, mặt trời đã ngả về Tây, vậy mà người qua lại trên phố vẫn chẳng hề vơi bớt. Các khách điếm, cửa hàng đều đã treo đèn lồng đỏ dọc theo khung cửa sổ, mỗi chiếc đèn đều ghi rõ tên tiệm, nhìn từ xa, chẳng khác gì những biển hiệu neon ở hiện đại.
Một huyện thành cổ kính nhưng đầy phồn hoa, con phố dài lát bằng đá xanh, chẳng rõ là loại đá gì mà qua bao năm tháng giẫm đạp, vẫn bằng phẳng sáng bóng. Con đường ấy cứ thế kéo dài, thẳng tắp nối liền với bầu trời đêm sắp buông xuống.
Thanh Châu thực sự thi vị hơn nhiều so với Nhạc Vọng.
Nơi nào càng thấm đẫm hơi thở nhân văn, nơi ấy lại càng tụ hội nhiều văn sĩ, thi nhân. Mà đã là văn nhân thì không thể thiếu rượu, bởi vậy nhu cầu về rượu ở đây cũng cao hơn nhiều. Đi chưa được mấy bước, đã thấy một tửu lâu, các tiệm rượu lớn nhỏ thì nhiều không đếm xuể. Người xưa uống rượu cũng giống như người hiện đại uống nước giải khát – phổ biến đến không tưởng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT