Trời đã về chiều, bếp của Tô phủ bốc khói nghi ngút.
Nha hoàn thân cận của Tô Liên Y, tiểu Miêu cung kính gõ cửa, báo rằng bữa tối đã chuẩn bị xong.
Hạ Sơ Huỳnh vẫn còn muốn hỏi tiếp, nhưng Tô Liên Y lại bảo phải ăn cơm trước, kẻo đói sẽ mệt.
Hai người dùng xong bữa tối, Tô Liên Y định nghỉ ngơi, nhưng Sơ Huỳnh đã vội nắm tay nàng: “Đừng úp mở nữa, mau nói cho ta nghe, cái gì gọi là xưởng cơ khí luyện sắt? Rốt cuộc là thứ gì? Sao ta chưa từng nghe qua?”
Nàng tò mò đến mức ngứa ngáy, nhiều lần muốn hỏi nhưng Tô Liên Y cứ khăng khăng câu “ăn không nói, ngủ không bàn”, khiến nàng phát sốt.
Tô Liên Y đưa Sơ Huỳnh về phòng, suy nghĩ một chút rồi giải thích: “Thật ra cũng chỉ là một lò rèn cỡ lớn thôi. Ở nước Loan muốn mua đồ sắt, thường phải đến lò rèn, ông chủ chính là thợ cả, dưới tay có thêm vài đồ đệ, kiểu gia đình làm ăn nhỏ. Nhược điểm lớn nhất của cách này là không thể sản xuất hàng loạt để đáp ứng đơn đặt hàng lớn. Còn ta muốn làm ra một lượng lớn nông cụ và dụng cụ bằng sắt, tính toán chi phí và tiền công thì… tự mở xưởng vẫn rẻ hơn.”
Sơ Huỳnh nghe xong thì ngơ ra: “Liên Y, chẳng phải ngươi làm rượu sao? Còn làm mỹ phẩm nữa chứ? Sao giờ lại định sản xuất sắt đồ sắt?” Nàng càng nghe càng thấy khó hiểu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT