“Cái gì? Ngươi muốn dọn vào huyện thành sao?” Sau khi Lý Ngọc Đường nghe tin thì vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn xen lẫn chút vui mừng.
Tô Liên Y khẽ gật đầu, nghĩ ngợi giây lát rồi ngước mắt nhìn hắn, giọng hạ thấp, cẩn trọng hơn hẳn: “Hôm nay công tử đến tận cửa bái phỏng Âu Dương lão gia, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
Lý Ngọc Đường khẽ nhíu mày. Hắn vốn là người rất coi trọng sự riêng tư, ngay cả phụ thân là Lý Phúc An cũng chẳng có quyền can dự chuyện của hắn, xưa nay vẫn vậy. Nhưng đối diện với câu hỏi của Tô Liên Y, hắn do dự một chút rồi vẫn nói thật:“Ta muốn tách khỏi Lý gia, tự lập sản nghiệp, làm lại từ đầu. Nhưng phụ thân lại không đồng ý, nên ta định… cứng rắn làm theo ý mình.”
Tô Liên Y nghe mà kinh hãi: “Ngươi điên rồi sao? Gia nghiệp to lớn sẵn có không quản, lại tự mình đi làm ăn? Ngươi có biết nếu không có hậu thuẫn, tự gây dựng cơ nghiệp khó đến mức nào không?”
Lý Ngọc Đường mặc bộ bạch y khẽ nheo đôi mắt nhìn Tô Liên Y, ánh mắt xa xăm: “Tô cô nương, ngươi rất thông minh, nhưng những gì ngươi thấy… chỉ là bề ngoài của Lý gia. Có lẽ trong mắt ngươi, phụ thân ta là người ôn hòa, nhân hậu… nhưng ông ấy…”
Hắn khựng lại, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không nói ra mặt tối hẹp hòi và hiểm độc nhất của cha mình.
Tô Liên Y đã nhanh chóng hiểu ra. Chắc hẳn từ nhỏ đến lớn, Lý Ngọc Đường đã bị gia tộc ép buộc làm vô số chuyện hắn vốn không hề mong muốn. Thì ra… nhà nào cũng có nỗi khó nói.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play