Hiện tại, khi Tô Liên Y đánh xe ngựa đến gần xưởng mỹ phẩm, ở đầu thôn Tô Gia vang lên tiếng một người mẹ đang dạy con: “Lục Oa, con mà cứ chơi như thế nữa thì đần độn mất thôi, con muốn làm kẻ ngốc à?”
Đứa trẻ vùng vằng cãi lại: “Tại sao chơi thì lại thành ngốc chứ?”
Người mẹ nghiêm giọng: “Ngày nào cũng chỉ biết chơi, trong đầu chẳng có gì, não tốt cũng thành đậu hũ, chẳng phải ngốc thì là gì?”
Tiếng của người mẹ dần xa đi khi xe ngựa của Tô Liên Y đã lăn bánh qua khỏi đầu thôn. Nàng khẽ cười, hiểu rõ tấm lòng của người làm mẹ, nhưng chuyện “chơi nhiều thành ngốc” thực sự chẳng có cơ sở khoa học nào cả. Ngọc không mài không thành khí, đó là đạo lý thật; trẻ con cần được quản dạy từ nhỏ, biết điều hòa học và chơi, vui vẻ mà vẫn học tập, mới có thể thành công.
Chỉ biết chơi thì không được, mà chỉ biết học đến chết cũng chẳng ổn.
Đột nhiên, trong đầu Tô Liên Y lóe lên một tia sáng: Ngốc? Chơi? Buông thả?
Lại một cơn gió thổi qua, cuốn tung chiếc áo choàng của nàng, nhưng nàng hoàn toàn không để ý đến việc cơn gió ấy đã cuốn sạch hơi ấm trên người mình, bởi cuộc trò chuyện giữa hai mẹ con khi nãy đã gợi cho nàng nhiều suy nghĩ, và một kế hoạch đang dần thành hình trong đầu.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play