Omega khi đó đã rất gầy, sắc mặt mang theo sắc tím yếu ớt của người sắp hết hơi tàn, nhưng ánh mắt cậu lại vô cùng bình tĩnh. Cứ như việc phải chết chẳng phải nỗi đau, mà ngược lại còn có chút gì đó mong chờ bí ẩn.
“Tôi biết bệnh của mình,” cậu nói, “Thật sự là không muốn chịu cái khổ này nữa.”
“Vì sao chứ?!” Phạm Vi vừa khóc vừa nói, thở hổn hển, “Không chữa thì làm sao tốt lên được? Cậu thật sự muốn chết sao? Cậu mới hai mươi bảy tuổi thôi mà!”
Cô hít sâu một hơi, đột nhiên nhào tới, giữ chặt lấy tay cậu:
“Cậu còn có rất nhiều thứ đáng sống — có học sinh, có bản thảo viết dang dở, có cả tôi nữa! Cậu định bỏ hết sao? Đồng Diệp, chẳng lẽ cậu không cần tôi nữa sao?”
Cậu cười, nhẹ nhàng vỗ tay cô. Nụ cười ấy có một chút buồn buồn, nhưng giọng vẫn dịu dàng:
“Tôi không phải không cần cô, chỉ là… bây giờ cô đã có Tiểu Tưởng rồi, cậu ấy thật lòng yêu cô, đối xử cũng rất tốt. Như vậy là tôi có thể yên tâm rồi,” cậu nói, “Tôi không còn điều gì nhất định phải giữ mình lại nữa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play