“Ở bên ngoài… nhớ chăm sóc bản thân cho tốt.” Lâm Ngạn nói, ánh mắt không nhìn về phía Đồng Diệp, chỉ chăm chú dõi theo con đường phía trước. “Ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi nhiều một chút. Đừng ra ngoài quá khuya, cũng đừng đi đến những nơi quá hẻo lánh.”
Đồng Diệp khẽ mỉm cười: “Cậu đúng là trông giống một ông bố đấy.”
Lâm Ngạn cũng cười, nhẹ nhàng lắc đầu: “Còn nữa… nếu tiện, có thể thường xuyên giữ liên lạc với Gia Gia một chút. Nếu không tiện gọi điện, thì gửi thư cũng được. Thằng bé… vẫn xem cậu là bạn thân.”
Đồng Diệp khẽ gật đầu.
“Nếu bên đó cần gì — đồ ăn, thuốc men, hay thứ gì trong nước gửi sang — cứ nhờ Gia Gia hoặc gọi cho tôi cũng được.”
“Cảm ơn cậu.” Đồng Diệp nói, nụ cười nhàn nhạt.
Những điều cần nói cũng đã nói xong. Giữa hai người như có một khoảng lặng dài, không ai lên tiếng, không ai chạm vào ai. Cứ thế bước đi sóng vai nhau, mà khoảng cách thì lại xa đến lạ. Tựa như giữa họ tồn tại một vách ngăn vô hình — yên lặng, mênh mang, và không thể vượt qua.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT