Nghi thức kết thúc, đôi tân nhân theo lệ lần lượt tới các bàn kính rượu. Nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một chén nhỏ rượu trắng. Mọi người đều đứng dậy, lắng nghe hai người họ nói lời cảm ơn, đôi khi có người trêu ghẹo đôi vợ chồng mới cưới, Lâm Ngạn cười nói đôi câu đáp lại, nhẹ nhàng che chắn Từ Gia Ức ra sau mình.
Cậu cũng đứng lên, tay nâng ly rượu, lặng lẽ nghe mọi người trò chuyện. Trong phòng ấm áp, nhiều người đã cởi áo khoác, riêng cậu vẫn mặc bộ vest dày màu xám đậm – màu sắc nặng nề, phủ lên thân hình mảnh khảnh như một tấm áo choàng cũ kỹ. Cậu không nói gì nhiều, nhưng vẫn mỉm cười. Người khác uống rượu, cậu cũng uống theo. Một chén rồi lại một chén. Đến khi men rượu ngấm, khuôn mặt cậu ửng đỏ như phủ một lớp phấn hồng, ánh mắt long lanh như thể sắp rơi một giọt nước nào đó, nhưng lại chẳng bao giờ rơi xuống.
Lâm Ngạn dường như định nói điều gì đó, muốn bảo cậu đừng uống nữa, nhưng cuối cùng lại im lặng, quay đi.
Cậu vẫn giữ ly bằng cả hai tay, khẽ cúi đầu. Từ đầu đến cuối, cậu đều lặng lẽ như một bóng mờ. Biết rõ bản thân không được chào đón, cậu không chủ động bắt chuyện với ai, cũng chẳng tham gia nghi thức dành cho các Omega độc thân tranh giành bó hoa cưới — chỉ ngẩng đầu lên, một mình ngồi nơi bàn tròn trống trải, dõi theo đám đông cười đùa náo nhiệt.
Khi Omega giành được bó hoa reo hò nhảy cẫng lên, cậu cũng vỗ tay theo người khác. Trên môi vẫn là nụ cười, nhưng trong mắt thì lặng như nước hồ, chẳng có khao khát, chẳng có ghen tị.
Tựa như chuyện “được yêu như Từ Gia Ức” vốn không phải điều có thể xảy ra với cậu.
Bó hoa được trao đến tay người chiến thắng. Cô ấy cầm mic, giọng nói đầy niềm vui:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play