Lâm Ngạn tỉnh lại khi trời vừa chạng vạng. Trong phòng bệnh có ba giường, giường sát vách dường như có người lớn tuổi đang giận dữ, luôn luôn dùng một thứ phương ngữ khó hiểu lớn tiếng trách mắng con cháu, oán rằng họ bỏ mặc không thèm ngó ngàng. Trong chuỗi âm thanh tục tĩu và ầm ĩ ấy, Lâm Ngạn dần mở mắt ra.
Ánh nhìn đầu tiên đập vào mắt là ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ — ráng chiều tím hồng phơn phớt, len giữa những tầng mây mỏng như một dải lụa lấp lánh.
Ánh nhìn thứ hai, là người đang ngồi cạnh giường.
Đồng Diệp ngồi thu mình trên một chiếc ghế nhỏ, đầu gối co lại trước ngực, đôi mắt tròn xoe không chớp lấy một lần, dường như đã chờ rất lâu.
Tóc uốn xoăn hơi rối, phủ lòa xòa trước trán, áo quần nhàu nát, mắt đỏ lên như vừa thức trắng. Nhưng đôi mắt ấy, ngay khoảnh khắc chạm vào ánh nhìn đầu tiên, lại bừng sáng như một vì sao duy nhất giữa màn đêm.
“Tỉnh rồi à?” Đồng Diệp vội đứng dậy, khẽ cúi người, nhẹ nhàng hỏi: “Có thấy không khỏe ở đâu không?”
“...Đồng Diệp?” Âm thanh khàn khàn vang lên, ký ức rối loạn ào tới như dòng thác. Lâm Ngạn khẽ động người định ngồi dậy, nhưng chỉ mới cử động nhẹ, dây truyền dịch kéo căng đã khiến anh lập tức ngừng lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play