Lâm Ngạn nghĩ một lúc, rồi bật cười:
“Có phiền em quá không?”
“Không đâu,” Đồng Diệp khẽ lắc đầu, “Dù sao… em cũng phải ăn mà.”
Lâm Ngạn đồng ý cùng nhau ăn cơm, nhưng cũng không hoàn toàn để Đồng Diệp một mình lo liệu mọi thứ như một "đầu bếp miễn phí". Từ hôm sau, mỗi sáng trước cửa nhà đều sẽ có nhân viên siêu thị giao tận nơi nguyên liệu tươi sống, chuẩn bị sẵn sàng đầy đủ.
Chuyện này từng khiến Đồng Diệp hơi lúng túng, cậu nói với anh rằng không cần phiền như vậy, bản thân đi chợ cũng tiện, mà hai người ăn uống đơn giản, không tốn bao nhiêu. Nhưng hôm đó Lâm Ngạn đang vui vẻ vừa ăn vừa gắp miếng sườn chua ngọt cuối cùng trên đĩa, nghe vậy chỉ cười:
“Anh hôm nay đúng lúc thèm sườn, nên nhờ người đưa tới một phần, xem như mở tính năng đặt món phụ, nói đúng ra thì vẫn là anh được lợi.”
Đồng Diệp không thể cãi lại, đành âm thầm tăng cường dự trữ đồ ăn vặt, thức uống và các đồ dùng cần thiết trong nhà. Cậu còn đặt nhiều tâm tư vào từng bữa ăn, đến nỗi một miếng cà rốt cũng muốn khắc hoa cho thật đẹp.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT