“...Cho nên, nếu cậu cũng thấy thuận tiện,” Lâm Ngạn nắm tay Từ Gia Ức, quay sang nói với Đồng Diệp, “thì có thể đi chơi với Gia Gia nhiều hơn một chút. Em ấy thật sự rất coi trọng cậu.”
Đồng Diệp ngơ ngác nhìn hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau, rồi lại ngẩng đầu nhìn gương mặt của Lâm Ngạn, như thể vẫn chưa nghe rõ anh đang nói gì.
Vì vậy, Lâm Ngạn lặp lại:
“Nếu trước đây tôi từng làm điều gì khiến cậu khó chịu, thì cho tôi xin lỗi. Nhưng lời tôi nói lần này là thật lòng – tôi hy vọng cậu và Gia Gia có thể trở thành bạn bè.”
Một cơn đau bất chợt truyền từ sau gáy xuống, khiến Đồng Diệp không kìm được mà khẽ run lên.
Đây không phải thật lòng của anh, Đồng Diệp nghĩ. Anh chỉ hy vọng tôi rời xa Từ Gia Ức, tốt nhất là cả đời này cũng đừng giao nhau dù chỉ một ánh nhìn. Nhưng Từ Gia Ức lại không có người bạn nào khác, mà anh thì không thể chịu được việc cậu ấy buồn phiền, cho nên anh đành cúi đầu, mong tôi có thể chiều theo ý cậu ấy như cách anh vẫn đang làm.
“Ơ?” Từ Gia Ức chớp mắt, ngơ ngác hỏi, “Hai người trước đó... đã có chuyện gì không vui sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play