" Phu nhân, ông chủ đã dặn rằng muốn cậu đi tiệc cưới buổi tối cùng mình. Bây giờ ông chủ đang họp nên cậu cứ đi trước đi, gặp nhau ở trước cửa khách sạn."

Không lâu sau khi chuông điện thoại trong nhà reo lên, giọng nói của người làm đã vang lên trước cửa phòng của Nguyễn Ưu. Nguyễn Ưu đang ngồi trước máy tính bị thông báo đột ngột làm cho sợ hết hồn. Nguyễn Ưu không được sủng, người làm trong nhà cũng không cần gõ cửa mà xông vào phòng cậu, sau đó từ trên cao nhìn xuống omega lẻ loi này và báo lại yêu cầu trong cuộc điện thoại vừa nãy của alpha nhà cậu.

Alpha của Nguyễn Ưu ngay cả chuyện này cũng không muốn đích thân nói cho cậu biết, cho nên sau khi người làm truyền đạt ý của người kia, thì đến một câu sẽ chuẩn bị xe cho cậu cũng không thèm nói, chỉ chờ xem cậu sẽ đi từ khu biệt thự ngoại thành vào nội thành tham dự hôn lễ bằng cách nào.

Nguyễn Ưu đứng dậy và nói khẽ: " Tôi biết rồi."

Người làm nghe vậy thì quay người rời đi. Nguyễn Ưu đóng cửa phòng một lần nữa, cậu mở tủ quần áo chuẩn bị thay đồ. Cậu đã kết hôn với alpha nhà mình được nửa năm, nơi cùng nhau có mặt cũng không nhiều, nhưng trang phục mà cậu có thể lấy ra lại càng không nhiều hơn bao nhiêu. Mấy bữa tiệc lần trước đều đã mặc qua một lần rồi. Ở nơi đó danh lợi có tầm ảnh hưởng nhất, nếu như mặc đồ cũ ra ngoài tham dự đám cưới thì nhất định sẽ trở thành trò cười trong miệng của đám người hào môn kia.

Nhưng Nguyễn Ưu đã cố gắng hết sức để bản thân xem nhẹ những chuyện này. Dù nói thế nào thì việc kết hôn với cậu cũng là do Lục Quan Triều chủ động đề nghị. Nguyễn Ưu thầm mến Lục Quan Triều đã nhiều năm, luôn coi anh như một vị thần chỉ có thể nhìn thấy từ xa, bây giờ có thể cùng anh nên duyên vợ chồng, tuy rằng trong nửa năm này Lục Quan Triều đối xử lạnh nhạt đã làm cho cậu hiểu rõ thái độ của anh, nhưng Nguyễn Ưu vẫn rất vui mừng, may mắn là gả cho anh, cậu cũng không dám quá hy vọng xa vời. Chỉ cần coi như ở chung với một người thuê nhà khó tính đi, Nguyễn Ưu vẫn luôn tự an ủi mình như thế.

Nguyễn Ưu quyết định mặc quần áo cũ đi. Tuy mới chỉ mặc qua một lần, giá cả và nhãn hiệu so với người bình thường có thể gọi là hào hoa phú quý, vậy mà cậu vẫn bị những người kia xem thường. Nhưng Nguyễn Ưu đã cân nhắc rõ ràng trước tủ quần áo, cậu có mặc quần áo mới đi nữa thì vẫn sẽ bị xem thường như lúc trước mà thôi, việc gì phải tốn công tốn sức.

Nếu Nguyễn Ưu có tiền thì lúc này ít nhất cậu có thể nói một câu cùng lắm thì đi mua một bộ quần áo mới, nhưng hiện tại cậu không có tiền, chút tiền lẻ ở trong túi quần không đủ để cậu thuê xe đến địa điểm hôn lễ. Của hồi môn mà ba mẹ chuẩn bị lúc mới kết hôn đều nằm trong tay alpha của cậu. Mẹ cho là tuổi Nguyễn Ưu còn nhỏ quá, không biết cách quản lí tài sản, còn Lục Quan Triều là một doanh nhân tuổi trẻ tài cao, giao cho chồng quản lí thay cậu là tốt nhất.

Nguyễn Ưu cảm thấy nhất định là do mẹ chưa bao giờ trải qua cảm giác hai tay trống trơn, lúng túng xin tiền chồng của bà. Nguyễn Ưu không thể mở lời, nhất là khi người đối diện lại là đối tượng mình thầm mến, Nguyễn Ưu càng không thể mở nổi miệng xin tiền. Trong nửa năm kết hôn này, cậu vẫn luôn tiêu hao tiểu kim khố (1) sinh hoạt của mình, hiện giờ tiểu kim khố cũng sắp bị móc rỗng. Mỗi ngày đều chỉ lấy ra mà không thêm vào, không thể tiếp tục hoang phí như thế nữa. Nguyễn Ưu ngồi trong xe taxi đi đến hiện trường đám cưới, suy nghĩ miên man.

(1) 小金库 : tiểu kim khố , chỗ cất giấu tiền riêng.

Khi gần đến nơi, Nguyễn Ưu gửi tin nhắn cho người chồng trên danh nghĩa, alpha hợp pháp của cậu, Lục Quan Triều, và nói rằng mình sắp đến nơi rồi. Đợi một lúc vẫn chưa thấy Lục Quan Triều trả lời, Nguyễn Ưu nhìn những con số nhảy trên đồng hồ tính tiền, thực sự bất đắc dĩ, chỉ đành gửi thêm một tin nhắn khác.

" Xin hỏi, anh(*) có thể giúp tôi thanh toán tiền phí xe được không ? Tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh." Nguyễn Ưu đã gửi tin nhắn như thế.

(*) đoạn này em nó dùng từ " 您 " : ngài, ông/ bà, đối với bề trên, người hơn tuổi thì lễ phép, kính trọng, nhưng đối với bạn bè, vợ chồng = mối quan hệ ngang hàng mà dùng từ này thì cuộc sống của em nó phải đáng thương đến mức nào :"(( 

Lục Quan Triều là alpha, là chồng của cậu và hiện tại là chủ gia đình, vô luận nhìn từ góc độ nào mà nói cũng là người có địa vị cao. Nguyễn Ưu tận lực tìm từ tôn kính nhất có thể.

Lục Quan Triều nhìn thấy tin nhắn quả thực muốn tức cười. Omega của Lục Quan Triều anh thế mà lại không có tiền thuê xe taxi, chẳng lẽ trong nhà ngay cả một chiếc xe để chở đi ra ngoài cũng không có sao ? Lại nhìn đến câu nói trả lại tiền ở phần sau, vẻ mặt Lục Quan Triều âm trầm, không muốn bày tỏ quan điểm về câu nói này.

Nguyễn Ưu xuống xe trông thấy vẻ mặt như thế của Lục Quan Triều, tự giác cho là mình làm phiền tới Lục Quan Triều. Nguyễn Ưu bối rối, cậu nhìn Lục Quan Triều rút ra vài tờ tiền trả cho tài xế, hào phóng nói không cần thối lại thì có chút kinh hoảng. Lục Quan Triều đã đưa quá nhiều, với mức kinh tế hiện tại của cậu, cậu không biết phải làm gì để kiếm tiền trả cho anh.

Lục Quan Triều liếc nhìn cậu một cái, thấy cậu mặc quần áo cũ, anh nhíu mày nhưng không nói gì. Dù sao anh và Nguyễn Ưu cũng chỉ là kiểu quan hệ tay trong tay tiến vào hội trường, còn sau khi vào, Nguyễn Ưu có nơi cậu đi, anh cũng có nơi mình đến.

Ở nơi công cộng, omega và alpha luôn cố gắng tránh tập trung đông người để tránh phát sinh tin tức tố giao nhau gây ảnh hưởng xung quanh. Tuy thuốc ức chế đã là một ngành công nghiệp rất phát triển, thế nhưng con người vẫn không thể chống lại tự nhiên, bất kể là alpha hay omega. Một tiệc cưới long trọng như vậy lại càng phải tách riêng những người nổi tiếng đến dự để tránh gây ra sai lầm lớn không thể cứu vãn.

Nguyễn Ưu chọn một góc ngồi xuống, lẳng lặng nghe các omega tụ tập tán gẫu về đồ trang sức, tán gẫu về thú vui nhà xe, tán gẫu về chồng của bọn họ, còn có một chút khoa trương chuyện bí mật khuê phòng.

" Chao ôi, vừa rồi tôi nhìn thấy chú rể, đẹp trai lắm. Nghe nói mùi tin tức tố cũng rất dễ chịu, các cậu có biết là mùi gì không ?" Người đang nói là một omega trẻ tuổi, y được gả cho một alpha lớn tuổi, chồng già vợ trẻ, cậu vợ trẻ đẹp tươi mềm ngon miệng rất được cưng chiều. Khi nói chuyện không có dè chừng khiến cho người ta cảm thấy ngạo kiều và dễ thương.

" Còn phải nói, cơ mà thuốc ức chế của cậu hôm nay có mùi thơm thật đấy, đổi loại mới hả ?" Chồng của omega vừa nói lúc nãy có gia thế hiển hách, y lại được sủng ái, bởi vậy vừa dứt lời, lập tức bên cạnh có người tiếp chuyện làm vui.

" Không phải, tôi đã xịt hai loại hỗn hợp thuốc ức chế với nhau, cứ tưởng là thảm họa, không ngờ hiệu quả cũng không tệ." Nói xong, omega kia lại oán giận: " Tốc độ ra sản phẩm mới của Tâm An quá chậm, căn bản không thể đáp ứng nhu cầu của chúng ta, có phải không ?"

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play