6.

Kể từ khi bắt đầu giao dịch với Lăng Dạ, cuộc sống của tôi đã cải thiện rõ rệt.


Chuyên ngành của tôi rất bận rộn, nhờ số tiền này tôi không còn phải làm thêm ca đêm để trang trải học phí và phí sinh hoạt nữa.


Thậm chí tôi còn tiết kiệm được một khoản.


Ở nhà không có phòng riêng, chỗ ngủ của tôi vừa là giường vừa là ghế sofa.


Ban đêm tôi ngủ ở phòng khách, ban ngày phải gấp giường thành sofa.


Ngôi nhà như thế chẳng cho tôi chút cảm giác thuộc về nào.


Chỉ cần tiết kiệm thêm chút nữa, tốt nghiệp là tôi có thể ra ngoài thuê nhà.


Tôi lên kế hoạch như vậy.


Nhưng đột nhiên, một nỗi mất mát ùa về.


Sau khi tốt nghiệp, chắc tôi và Lăng Dạ sẽ chẳng còn chung đụng nữa nhỉ?


Hắn là con cưng của trời, vốn đã thuộc về thế giới khác tôi.


Cả ngày hôm nay tôi cứ uể oải khó tả.


Tôi vừa tan học cùng Lăng Dạ, Diệp Nam đã chặn tôi dưới tòa giảng đường.

“Anh ơi, anh đi thư viện không? Cùng đi nhé!"


Nó giơ tay kéo tay áo tôi, tôi khẽ né tránh.


Tuy Diệp Nam gọi tên tôi nhưng ánh mắt nó cứ dán chặt vào Lăng Dạ.


Nó vô tư chen vào giữa tôi và Lăng Dạ.


Lăng Dạ kéo tôi sang bên cạnh, ý cười không chạm tới đáy mắt: “Ngại quá, tôi hơi nhút nhát."


Diệp Nam biến sắc.


Cuối cùng, nó đành đi sát bên tôi.


Một lát sau, nó cố ý lái câu chuyện sang Trình Du: “Anh ơi, anh đã gượng dậy sau mối tình với Trình Du chưa?"


Nó dùng giọng điệu như đang kể chuyện cười: “Hồi mới chia tay, anh trông thảm hại lắm! Ngày nào cũng khóc lóc van xin anh ta quay lại. Còn dọa t/ự t* để ép anh ta nữa chứ.“


“Trình Du bảo chia tay vì anh không chịu hôn anh ta. Hay anh chủ động hôn một cái, biết đâu anh ta lại đồng ý?"


Lăng Dạ càng nghe mặt càng đen như đít nồi.


Nhưng đám khán giả ảo lại càng phấn khích.

7.

'Hắn ghen rồi! Hắn ghen rồi! Gân xanh trên cổ nổi lên cuồn cuộn.'


‘Tối nay tám xúc tu cùng ra trận, cho cái bụng nam phụ no nê, khiến cậu ấy không dám nghĩ đến Trình Du nữa!'


‘Thắp nến cầu nguyện, mong ngày mai nam phụ còn bước xuống giường được.’


Tôi chưa kịp hiểu ý của mấy bình luận, Diệp Nam đã lấy điện thoại, tiến về phía Lăng Dạ.


"Lăng Dạ, cho em xin liên lạc được không?"


Tôi nhìn Lăng Dạ.


Từ nhỏ đến lớn, hầu như không ai từ chối lời mời của Diệp Nam.


Nó như mặt trời nhỏ, ánh mắt khiến người ta khó lòng cự tuyệt.


Lăng Dạ chỉ lạnh lùng thốt ra hai chữ: “Bận rồi."


Rồi hắn dùng vai hích tôi, thẳng bước rời đi.


Diệp Nam cười tủm tỉm với tôi: “Anh, hình như hắn gh/ét anh rồi."


Bình luận n/ổ như ngô rang.


'Lần này phản diện thực sự nổi giận rồi, chà chà, thương cái eo của nam phụ quá.'


'Nghe cậu nói vậy tôi mới để ý eo nam phụ nhỏ thế, tối nay sẽ không g/ãy mất chứ?'


'Tốt nhất là nam phụ mau đi giải thích với Lăng Dạ rằng mình và Trình Du không còn qu/an hệ gì, không thì e rằng đêm nay phải nắm chặt ga giường khóc thét cả đêm.'


Tôi đứng ch/ôn chân tại chỗ, phân vân không biết có nên giải thích với Lăng Dạ.


Nhưng tôi lấy tư cách gì để giải thích chứ?


Giữa chúng tôi, ngoài quan hệ bạn cùng phòng thì còn mối quan hệ nào khác đâu.


Giải thích nhiều lại thành ái kỷ mất.


Thế nên tôi mặc kệ, vẫn đến thư viện học bài như thường, cố giành suất học bổng hạng nhất với Lăng Dạ.

Dù sao hắn cũng là hạng nhất bất khả chiến bại, chưa từng bị ai lật đổ.


Khi tôi về phòng, đã gần 10 giờ tối.


Mở cửa ký túc xá, hai đứa bạn cùng phòng đang bật máy chơi game.

Lăng Dạ ngồi trên ghế tựa, đeo tai nghe đọc sách tiếng Pháp.


Bầu không khí cũng tạm coi là yên bình.


Tôi thở phào nhẹ nhõm.


Hóa ra bình luận chỉ dọa tôi thôi, làm gì có chuyện nghiêm trọng thế.


Hơn nữa tối nay trong phòng đông người, Lăng Dạ đâu dám động tay động chân trước mặt họ.


Tôi dần thả lỏng chơi game cùng hai đứa bạn.


Tôi làm việc gì cũng rất tập trung, hoàn toàn chìm đắm, quên béng sau lưng còn có Lăng Dạ đang ngồi lặng thinh.


Bình luận lại rần rần thắp nến.


'Thằng nhóc này còn đang vui vẻ! Chẳng biết thế nào là bình yên trước cơn bão à?'


Mười hai giờ khuya, đèn ký túc xá tắt phụt.

Đêm nay chẳng có chuyện gì kỳ lạ xảy ra.


Bình yên đến mức đáng ngờ.


Tôi tưởng Lăng Dạ sẽ mãi giữ thái độ lạnh nhạt thế này.


Không ngờ trước khi ngủ, hắn đột nhiên nở nụ cười với tôi: “Chúc ngủ ngon."


Chỉ có điều, không hiểu sao nụ cười ấy khiến lưng tôi lạnh toát.


Tôi từ từ nằm xuống, điên cuồ/ng phân tích ý đồ trong câu nói đó.


Cuối cùng tôi vẫn chìm vào giấc ngủ.

8.

Tôi phát hiện mình đã trở về nhà từ lúc nào.


Tôi đang nằm trên chiếc giường sofa quen thuộc.
Nhưng tôi nhanh chóng nhận ra, đây chỉ là một giấc mơ.


Có lẽ là do ban ngày Diệp Nam chủ động bắt chuyện với tôi.


Đúng lúc đó, một bóng đen như m/a q/uỷ lướt qua khung cửa sổ.


Tôi vừa định ngồi dậy nhìn rõ hơn.


Thì bỗng một xúc tu quấn chặt lấy cổ tôi, bốn xúc tu khác nhanh chóng khoá chặt tay chân.


Xúc tu? Sao lại thế?


Bố mẹ tôi chỉ cách một bức tường.


Tôi không kìm được tiếng kêu: “C/ứu...!"


Nhưng ngay lập tức một xúc tu lạnh lùng nhét vào miệng tôi, cạy răng tôi, trườn sâu vào cổ họng.


Tôi vật lộn trong tuyệt vọng, xúc tu càng siết chặt, tôi hoàn toàn không thể thoát ra.


Mồ hôi lạnh túa ra như tắm, tiếng nghẹn ngào vỡ vụn trong cổ họng.


Tại sao?


Rõ ràng đây chỉ là giấc mơ, sao Lăng Dạ có thể xâm nhập vào?

Xúc tu trong miệng quấn lấy lưỡi tôi.


Một xúc tu khác dùng giác hút mút ch/ặt dái tai.


Kích th/ích khiến tôi rên thành tiếng.


Tôi không nhịn được mà khóc lóc, gọi tên hắn:


“Lăng Dạ... đừng làm thế..."


Hắn dừng lại.


Toàn thân tôi r/un r/ẩy, giác hút lướt qua, để lại những dấu hôn in hằn trên da.


Hắn cười khẽ: “Bị em phát hiện rồi."


Ngón tay lạnh lẽo lau đi nước mắt trên má tôi.


Hắn chống tay trên người tôi, dùng ánh mắt lướt dọc cơ thể tôi rồi thở dài:


“Em có biết... bây giờ em trông như con búp bê xinh đẹp bị người ta nghịch hỏng."


Tôi cắn môi, đẩy hắn ra: “Đừng có lắm lời."


Giọng nói vẫn run run: “Anh quá đáng lắm."

9.

Lăng Dạ nhìn tôi rất lâu, đột nhiên thốt ra một câu không đầu không đuôi: “Tinh Hà... Hình như anh hơi ghen với bạn trai cũ của em rồi."


Sáng sớm, tôi tỉnh dậy trong hoảng hốt.


Tôi ngồi thừ người một lúc, chợt nhớ ra điều gì, tôi vội vén áo kiểm tra xem trên người có dấu vết từ giấc mơ không.


May là chẳng có gì cả.


Trong mơ, dường như x/á/c cảm từ những giác hút trên xúc tu vẫn còn vương vấn.


Tai tôi đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào Lăng Dạ.
Bình luận bắt đầu phàn nàn:


‘Á á! Tại sao đồ trong mơ lại không cho bọn tôi xem!'


'Hí hí, nhưng cuối cùng nam phụ cũng phát hiện ra điểm đáng sợ của mị q/uỷ rồi haha, loại mị q/uỷ cao cấp nhất luôn'


'Kh/ống ch/ế được giấc mơ!'


'Cậu ấy vẫn ngây ngô tưởng chỉ cần có bạn cùng phòng ở đây, Lăng Dạ sẽ không dám làm gì. Thực ra, Lăng Dạ có thể làm mọi thứ trong mơ, khám phá giới hạn cơ thể.'


'Dù có đạt đến giới hạn, cũng sẽ không bị hỏng.'


Nghĩ đến mọi thứ trong mơ, tôi tức điên lên.

Tôi túm ngay cổ áo Lăng Dạ: “Sao anh dám làm chuyện đó với em trong mơ..."


“Mơ? Giấc mơ nào?"


Hắn nghiêng đầu cười khẽ: “Sao thế, em mơ thấy anh à?"


Đến lúc này rồi mà hắn còn giả vờ ngây ngô!


Tôi hậm hực cả ngày, không đi học cùng hắn như mọi khi.


Đến lớp, điện thoại tôi được chuyển khoản 10.000 tệ.


Tôi ngớ người hồi lâu, chợt hiểu ra điều gì.


10.000 tệ này nhắc nhở tôi: mọi thứ xảy ra giữa tôi và Lăng Dạ trong mơ chỉ là một giao dịch.


Không phải vì hắn gh/en.


Khi hắn chán tôi, hắn sẽ rời đi.


Cũng phải thôi.


Tôi và Lăng Dạ vốn chỉ là bạn cùng phòng.


Năm nhất khi tôi còn hẹn hò với Trình Du, tôi hầu như không có bất kỳ tương tác nào với Lăng Dạ.

Hắn là người rất lạnh lùng, số lần hắn trò chuyện trong một năm đếm trên đầu ngón tay.


Sau đó hắn thấy tôi chia tay Trình Du.


Rồi một lần trở về ký túc xá, tôi đụng phải Lăng Dạ đang trong kỳ đói khát.


Hắn c/ầu x/in tôi ôm hắn, đổi lại hắn sẽ cho tôi thứ tôi muốn.


Chúng tôi m/ập mờ bắt đầu giao dịch đầu tiên.


Nhưng bất kỳ mối quan hệ nào có khởi đầu không rõ ràng, thì kết thúc cũng sẽ mơ hồ.

10.

Ngày lễ Tình nhân, không khí trên phố tràn ngập sắc hồng lãng mạn.


Tôi và Lăng Dạ đã hẹn nhau cùng đi cho đàn mèo hoang của câu lạc bộ ăn, tôi đang đợi hắn trong khu vườn nhỏ.


Con đường vắng lặng đến lạ thường.


Đột nhiên một giọng nói vang lên phía sau:
“Diệp Tinh Hà."


Tôi quay đầu lại, đó là Trình Du.


Anh ta thân mật đặt tay lên vai tôi: “Hôm nay là lễ tình nhân, chiều nay em rảnh không?"


Thấy tôi im lặng hồi lâu, Trình Du bật cười:


“Diệp Tinh Hà, em vừa nghĩ anh định rủ em đi chơi à?"


“Ngày mai anh với Diệp Nam có hẹn, tiếc là chiều nay em ấy có tiết học. Hai người giống nhau thế, chiều nay em đi học hộ em ấy đi!"


Tôi buông một câu “Bận" rồi phẩy tay bỏ đi.


Trình Du nắm chặt cổ tay tôi, chăm chú nhìn tôi: “Diệp Tinh Hà, em đang gh/en đấy à?"


“Thôi được rồi, anh đùa đấy. Anh không đi hẹn hò với em ấy đâu."

“Chúng ta chia tay mấy ngày rồi, em đã suy nghĩ thấu đáo chưa?"


“Anh cũng hết giận rồi, em chủ động hôn anh một cái, anh sẽ cân nhắc quay lại với em."


“Nếu cảm thấy quá nhanh, trước khi tốt nghiệp anh sẽ không động vào em. Anh biết em gh/ét cái nhà đó, đợi tốt nghiệp xong anh sẽ đưa em ra ngoài ở riêng, được không?"


Tôi lạnh lùng nhìn hắn: “Anh ảo tưởng quá đấy, tôi chưa từng nghĩ tới chuyện quay lại."


Nụ cười trên mặt Trình Du tắt lịm: “Thôi nào, đừng giả vờ nữa.“


“Ngày chia tay, là em khóc lóc nhắn tin bảo không có anh em không sống nổi."


“Đừng chơi trò lạt mềm buộc ch/ặt nữa."


“Thực ra em đã nóng lòng muốn hôn anh lắm rồi phải không?"


Anh ta kéo cổ áo tôi, ép sát mặt lại gần.


Đầu óc tôi trống rỗng, không kịp phản kháng.


Một lực mạnh từ phía sau kéo tôi vào vòng tay ấm áp quen thuộc.


Là Lăng Dạ!


Hắn nhíu mày, dùng ánh mắt âm trầm nhìn Trình Du.

Trình Du khẽ giật mình, ánh mắt đảo qua lại giữa Lăng Dạ và tôi đang được che chở, bật cười chế nhạo.


“Hóa ra giờ hai người thân thiết thế à?"


“Diệp Tinh Hà, giỏi lắm, biết chơi trò dây dưa rồi đấy."


“Hồi yêu anh, em từng bảo cái tên bạn cùng phòng quý tộc này cao ngạo khó gần lắm mà?"


Cơ thể tôi đơ ra.


Lăng Dạ siết chặt vai tôi, giọng nói như nghiến răng:


“Diệp Tinh Hà, em từng có ấn tượng tệ về anh đến vậy hả?"


Tôi không thể phủ nhận, Trình Du nói đúng sự thật.


Trình Du đắc ý: “Diệp Tinh Hà, đừng cố tìm người khác kích động anh, anh biết em không buông bỏ được."


“Chúng ta bên nhau lâu thế, chỉ cần em chịu mềm mỏng, anh sẽ cho em cơ hội.“


Anh ta với tay qua kéo tôi: “Đừng hờn dỗi nữa, anh không thật sự bỏ em đâu."


Nhưng ngay khi anh ta chạm vào tôi, tôi giật mình quay người, túm cổ áo Lăng Dạ hôn lên môi hắn.
Trình Du đứng hình.


Lăng Dạ cũng ngớ người.


Hắn ngây ngốc nhìn tôi, không biết có phải ảo giác không, tai hắn dần ửng hồng.


Tôi buông Lăng Dạ ra, quay sang Trình Du: "Trình Du, tôi hết thích anh từ lâu rồi."


“Trước đây nhận xét Lăng Dạ khó gần là do tôi m/ù quá/ng. Giờ tôi thấy hắn hoàn hảo vô cùng.“


“Xin hãy biến khỏi tầm mắt tôi được không? Tôi và Lăng Dạ còn có hẹn.“

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play