Quý Du trở mình, ôm lấy Lạp Bát đang dựa vào người mình, chưa kịp cưng nựng được bao lâu thì Lạp Bát đã không khách khí cào cho anh một cái.
"Làm gì vậy..." Quý Du r*n rỉ hai tiếng, che đi khuôn mặt vừa bị cào.
"Meo."
Tiếng kêu không nhỏ, Quý Du buộc mình phải mở mắt.
"Sao vậy tiểu tổ tông của tôi, hết cơm ăn hay hết nước uống rồi?"
Quý Du cam chịu lê thân dậy, xuống giường đi dép lê, đi đến trước máy cho ăn tự động nhìn thử, thức ăn và nước đều đầy đủ.
Anh lại đi về, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Không phải đều đầy đủ cả sao, muốn làm gì chứ..."
Bóng mèo bên gối đã biến mất, thay vào đó là chăn bị nhô lên một cục.
Được rồi, bây giờ anh đã hiểu.
Hóa ra là do anh đắp chăn quá chặt, Lạp Bát không tìm được chỗ chui vào nên mới cào anh một cái.
Quý Du hít sâu một hơi, thậm chí còn nặn ra một nụ cười: Con gái cưng.
-
Bị làm phiền như vậy, cậu hoàn toàn không ngủ được nữa, dứt khoát đi vào bếp dọn dẹp đống bừa bộn sau khi uống rượu tối qua.
Cách đây không lâu ở quán bar, ly rượu Hạ Minh Hoa pha cho anh rõ ràng là đang châm chọc anh, ngầm nói rằng anh sẽ sa vào Giang Thời Cảnh.
Nhưng dù biết Hạ Minh Hoa cố ý pha ly rượu này cho mình, anh vẫn làm lại nó, coi như đồ uống nhâm nhi trước khi ngủ.
Dù sao thì rượu cũng ngon.
Chỉ là từ "sa vào" này, anh lại nghĩ nên dùng cho Giang Thời Cảnh.
Quý Du lấy hết bát đĩa đã rửa sạch trong máy rửa bát ra đặt về chỗ cũ, nghĩ đến đây anh "hừ" một tiếng.
Nhìn thế nào cũng là Giang Thời Cảnh thích anh đi, rõ ràng anh chỉ muốn ngủ với Giang Thời Cảnh một đêm.
Anh mở vòi nước, rửa tay sạch sẽ, lau khô rồi mở tủ lạnh.
Không tìm thấy gì để ăn.
Dù sao thì anh cũng làm ca đêm, số lần anh ăn sáng đếm trên đầu ngón tay, hôm nay nếu không phải Lạp Bát làm phiền anh thì anh vốn có thể ngủ đến chiều.
Quý Du sờ sờ cái bụng lép kẹp, hơi đói. Anh dứt khoát gọi đồ ăn ngoài, rồi quay người đi vệ sinh cá nhân.
Ban đầu cậu còn muốn hẹn Giang Thời Cảnh ra ngoài chơi, nhưng đối phương nói mình rất bận không có thời gian, còn liên tục nói mấy câu xin lỗi, khiến Quý Du có chút không đành lòng.
Công việc gì mà vất vả thế, cảm giác gần đây tần suất Giang Thời Cảnh trả lời tin nhắn cũng giảm đi.
Không thể nào là chán cậu rồi chứ.
Nghĩ đến đây, anh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn mình trong gương, rất nhanh ném ý nghĩ này ra khỏi đầu.
Cái mặt này của tôi, làm sao có thể.
Tốc độ đánh răng tăng nhanh theo tâm trạng dần tốt lên của anh, thậm chí còn khẽ ngân nga một bài hát. Anh ngậm nước, súc miệng súc nửa ngày, nhổ ra xong, rửa mặt sạch sẽ rồi cười với mình trong gương.
Rất tốt, hôm nay trạng thái cũng rất tuyệt.
Anh không biết thói quen này hình thành từ khi nào. Dù là khi vệ sinh cá nhân nhìn vào gương trong phòng tắm như bây giờ, hay khi tâm trạng không tốt, anh đều sẽ cố gắng mỉm cười thật tươi.
Như vậy cậu sẽ cảm thấy cả ngày hôm nay đều thuận lợi.
Giống như một loại ma lực vô hình.
Chuông điện thoại reo, Quý Du vội vàng lau mặt đi tới.
Nhìn thấy chữ "Mẹ" hiển thị trên điện thoại, anh sững sờ một chút, rồi bắt máy: "Sao vậy mẹ, con còn tưởng đồ ăn của con đến rồi."
"Con lại gọi đồ ăn ngoài à?" Giọng Chu Hiểu có chút trách móc cậu, "Đã bảo ít ăn đồ ăn ngoài rồi, nếu con dậy sớm không có gì ăn thì lái xe đến chỗ mẹ, mẹ làm cho con."
"Giờ này đã qua giờ ăn sáng rồi, con thật sự đi làm phiền mẹ làm thêm một bữa nữa à?" Quý Du vô thức xoa xoa khớp ngón tay, "Con cũng không hay ăn đồ ăn ngoài, không phải trong nhà không có rau sao, nên không có gì để làm."
Chu Hiểu không muốn tranh cãi với ang về chủ đề đã nói không biết bao nhiêu lần này, "hừ" một tiếng coi như là bước ngoặt: "Hôm nay con có bận gì không, chiều đến chỗ mẹ một chuyến?"
"...Quý Bác Viễn lại đến à?" Quý Du khó mà không nghĩ đến điều này.
Chu Hiểu thở dài: "Dù sao thì đó cũng là bố con, đừng dùng giọng điệu này nói chuyện."
Lại lo lắng con trai sẽ có phản ứng thái quá vì câu nói này, bà vội vàng tiếp lời: "Ông ấy không đến, chỉ là mẹ có chút chuyện muốn nói với con. Con có thời gian đến một chuyến là được, cũng không nhất thiết phải là hôm nay."
Quý Du ừ một tiếng: "Hôm nay không bận, vậy con dọn dẹp chút rồi chiều đi, tối ăn cơm với mẹ nhé?"
"Được, vậy mẹ đi mua đồ ăn trước."
Cuối cùng mẹ còn dặn dò một câu "ít ăn đồ ăn ngoài".
Quý Du thở dài, đặt điện thoại xuống.
-
Đồ ăn ngoài bị quá giờ một lúc, Giang Thời Cảnh đặt bút điện tử xuống, vươn vai chuẩn bị ăn cơm.
Vốn dĩ lịch sinh hoạt của cậu khá đều đặn, không chỉ dậy sớm ngủ sớm, mà ba bữa một ngày đều tự mình nấu.
Nhưng gần đây thực sự bận đến mức không có chút thời gian nào, ngay cả lời mời của Quý Du cậu cũng chỉ có thể cắn răng từ chối.
Lúc đó Quý Du ở đầu dây bên kia còn rất thất vọng, Giang Thời Cảnh thậm chí còn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bĩu môi của Quý Du: "Vậy được rồi, gần đây tôi không tìm cậu nữa, cậu làm xong việc nhớ tìm tôi."
Cảm giác đó giống như một con mèo bạn nuôi đã lâu, cuối cùng cũng chịu đến cọ bạn, nhưng bạn lại vì công việc mà không có thời gian vuốt ve nó một chút nào.
Điều này rất khó chịu.
Cậu mở hộp đồ ăn ngoài, thức ăn còn bốc hơi nóng khiến cậu hơi tỉnh táo lại.
Đợi bận xong những việc này nhất định sẽ ngừng viết một thời gian.
-
Thực ra Quý Du hơi không muốn đến chỗ Chu Hiểu, luôn cảm thấy chuyện mẹ muốn nói có liên quan đến Quý Bác Viễn.
Vì vậy cậu cứ lề mề dọn dẹp cái này, rồi lại sắp xếp cái kia, kéo dài thời gian đến gần tối mới lái xe đi.
Nhưng giờ đó Tân Thành tắc đường nhất, anh trên xe kết nối Bluetooth, nói với Chu Hiểu sẽ đến muộn một chút, rồi cứ thế đi từng đoạn theo dòng xe cộ, trong xe còn bật danh sách nhạc mới làm gần đây của anh.
Khi Quý Du tâm trạng không tốt, anh sẽ nhét tai nghe vào tai, tìm đại một bài rock trong danh sách nhạc, đầu lắc lư theo nhịp điệu. Đây là cách nhanh nhất để cậu điều chỉnh tâm trạng.
Nhưng không ngờ đoạn đường này lại ngắn như vậy, chưa kịp điều chỉnh tâm trạng đã đến nơi rồi.
Quý Du đỗ xe trong bãi đỗ xe, tắt Bluetooth rồi ngẩn người một lúc, mới thở dài bước xuống.
Không biết từ khi nào, đoạn đường này anh đi lại khó khăn đến vậy.
Anh còn nhớ hồi nhỏ cậu về nhà đều nhảy nhót, còn cố gắng chạy thật nhanh, chỉ để đến nhà trước Chu Hiểu, vì hai người cá cược Quý Bác Viễn có ở nhà hay không, anh muốn xác nhận ngay lập tức.
Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi, anh cố gắng kiềm chế mình không nghĩ lại nữa.
-
Chu Hiểu mở cửa cho Quý Du, tay lau hai cái vào tạp dề: "Đến cũng đúng lúc, món cuối cùng sắp xong rồi, con rửa tay ăn cơm luôn đi."
"Làm món gì ngon vậy?" Quý Du đi đến bàn, nhìn một cái, "Phong phú thế này, nhà mình ăn Tết sớm à?"
"Ít nói nhảm đi, làm nhiều một chút thì sao." Chu Hiểu cởi tạp dề ra vắt lên ghế, "Vừa hay lát nữa con gói về, đỡ phải không có gì ăn."
Quý Du nhăn mũi hừ một tiếng, chạy vào nhà vệ sinh rửa tay xong ra, ngồi vào bàn ăn, nhét một miếng sườn vào miệng, nói lầm bầm: "Ngon quá, con thử mấy lần rồi mà vẫn không có được cái vị này như mẹ làm."
"Vậy là con làm ít quá, hồi bà ngoại con dạy mẹ, mẹ cũng không biết làm mà." Chu Hiểu xé một tờ giấy vệ sinh đặt trước mặt Quý Du, "Kết quả trong nhà có một thằng nhóc tham ăn, một lần lạ hai lần quen, mẹ dần dần làm được thôi."
"Thằng nhóc tham ăn" rõ ràng là nói cậu.
"Con cũng không tham ăn mà?"
"Bỏ miếng thứ ba trên tay con xuống rồi hãy nói câu này."
"..."
Miếng thứ ba rồi sao, Quý Du cúi đầu nhìn miếng đang kẹp trên đũa, từ từ nhả xương trong miệng ra.
Đúng là... haha, cũng khá tham ăn.
-
Sau bữa ăn, Quý Du lấy cái bát cuối cùng từ máy rửa bát ra đặt vào chỗ cũ, gọt hai quả táo, một quả cầm ăn, một quả đưa cho Chu Hiểu.
"Ăn một quả không?"
"Con đặt vào đĩa đi lát nữa mẹ ăn."
Quý Du đặt quả táo vào đĩa trên bàn trà, nhìn Chu Hiểu ngồi xổm xuống, thò tay vào dưới ghế sofa sờ soạng, nghi hoặc hỏi: "Tìm gì vậy, con giúp mẹ nhé?"
Vừa dứt lời, Chu Hiểu kéo ra một cái hộp nhỏ.
"Cái gì đây?" Quý Du cầm lấy, mở ra, "Thẻ ngân hàng? Mẹ để dưới đó làm gì?"
Chu Hiểu kéo một tờ khăn ướt lau tay, người dựa vào ghế sofa thở dài: "Bố con dạo này về một phần là vì nó, vốn dĩ là cái thẻ mẹ mở năm con sinh ra, mấy năm nay cũng tích góp được kha khá, định để làm tiền cưới vợ cho con..."
Chu Hiểu dừng lời, mắt nhìn anh, "Ai ngờ lại không dùng được chứ?"
Quý Du hít một hơi, kéo hai khóe miệng lên, nheo mắt cười mà như không cười.
Chuyện anh là người đồng tính thì cậu không giấu Chu Hiểu, nhưng mẹ thỉnh thoảng lại lôi chuyện này ra nói.
Đôi khi là "Ôi, nếu có con dâu thì có thể cùng mẹ đi làm đẹp rồi", có khi lại là "Con dâu nhà cô bạn mẹ tốt thật, cách đây không lâu còn mua yến sào cho mẹ chồng nữa".
Quý Du biết Chu Hiểu không phải đang châm chọc cậu là người đồng tính, mà là nói anh ít dành thời gian cho bà.
Anh đã giải quyết chuyện này bằng cách mỗi tuần nhất định về nhà ăn cơm, và sẽ làm tốt những việc cần làm.
"Vậy bây giờ mẹ lấy nó ra làm gì, làm tiền dưỡng già à?"
"Mẹ thiếu con chút tiền này à?" Chu Hiểu cầm quả táo cắn một miếng, "Cái ông bố chết tiệt của con gần đây cứ về là muốn xem có tìm được cái thẻ này không. Tiền trong đó còn đủ cho ông ấy tiêu xài một thời gian đấy."
Quý Du kẹp thẻ giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhìn ngược xuôi dưới ánh đèn: "Bao nhiêu ạ?"
Chu Hiểu giơ tay ra hiệu một con số, khi Quý Du còn chưa kịp "wow" lên thì Chu Hiểu tiếp lời: "Con cứ cầm đi, nếu bố con mà còn đến thì mẹ sẽ nói, ông ấy mà biết tiền ở chỗ con thì chắc cũng không dám đòi đâu."
Quý Du "bịch" một tiếng ngồi xuống ghế sofa, cảm giác mềm mại khiến anh nảy lên hai cái. Anh nói đùa: "Vậy con đời sau cũng không lo ăn mặc nữa rồi à?"
"Mẹ bao giờ để con thiếu ăn thiếu mặc chứ?" Chu Hiểu quay đầu nhìn con trai mình, "Còn muốn đưa cho con sớm hơn, nhưng luôn sợ con cầm tiền tiêu xài hoang phí."
"Con là người như vậy sao, tự mình kiếm cũng không ít mà..."
"Đó là con thừa hưởng đầu óc kinh doanh của mẹ con đấy."
Mấy năm trước, Quý Du tự mở cửa hàng online, bán rất nhiều trang sức, quần áo, túi xách, nhưng vừa làm bartender vừa mở cửa hàng thực sự quá mệt mỏi, anh kiếm được một ít tiền thì đóng cửa hàng.
Bây giờ trong tay còn có một ít tiền tiết kiệm, anh dứt khoát chuyên tâm làm bartender.
Tiện thể giúp Chu Hiểu quản lý công ty.
Chu Hiểu nhìn Quý Du cất thẻ đi, thở dài.
Bao nhiêu năm nay, bà đã làm tất cả những gì có thể, dù không đến mức giàu có, nhưng những gì Quý Du muốn bà đều đáp ứng.
Ngay cả ngày Quý Du đột nhiên nói với bà mình là người đồng tính, dù bà bị sốc nhưng cũng chấp nhận.
Còn nhớ ngày đó là kỳ nghỉ đông, Quý Du về nhà ăn cơm, gắp một ít rau vào bát của bà, mở miệng nói: "Mẹ, con phát hiện con thích đàn ông."
Câu nói đó nghe bình thường như "Hôm nay món này ngon thật".
"Ừm... ừm?" Chu Hiểu thu ánh mắt từ máy tính bảng về, nhìn con trai mình với vẻ mặt kinh ngạc, tay vẫn không quên tạm dừng phim truyền hình: "Con nói gì?"
"Con nói, con phát hiện con thích đàn ông."
Có lẽ là giọng điệu của Quý Du khi nói câu này quá bình thản, Chu Hiểu còn chưa kịp phản ứng: "Con, thích đàn ông?"
Đây là lần thứ ba lặp lại. Quý Du gật đầu.
"Tiểu Du, con không đùa mẹ đấy chứ?"
Chu Hiểu chỉ cảm thấy trong đầu như đang bắn pháo hoa, lách tách lách tách, những gì Quý Du nói sau đó bà không nghe rõ một chữ nào.
Bà nhớ lại ngày hôm đó, Quý Du mở một chai rượu, ngồi cùng bà trên ghế sofa như bây giờ. Trò chuyện thâu đêm, ngay cả chuyện hồi nhỏ trên đường về nhà lén ăn mì cay cũng kể ra.
Trong lúc mơ màng, Chu Hiểu chỉ nhớ bà đã nói một câu: "Tiểu Du, đời này mẹ ngoài việc ban đầu muốn kiếm thật nhiều tiền ra thì không có ước muốn nào khác.""""Nhưng từ khi con sinh ra...” Mắt bà bắt đầu mờ đi, “Mẹ chỉ nhớ rằng mẹ chỉ muốn con hạnh phúc và bình an.
“Nếu con thực sự thích đàn ông, hãy tìm một người đàn ông tốt, đừng như bố con...”